Tiết xuân

92 5 1
                                    


Tiết xuân theo gió heo hút từng cơn thật dịu dạo lướt trên mặt hồ nhỏ bên trong khuôn viên đã tan đi phần nào rét giá. Ánh đầu ngày từng giọt thật dịu dàng khẽ lắng trên sắc gợn dòng trong xanh, phản chiếu phần nào trên mặt gương trong suốt là những nụ tầm đã dịu dàng chuyển sắc

Ai cũng có thể thấy, ngày xuân đã thật sự gần kề

Điều yên vui nhất những ngày gần đây, có lẽ là tiết trời thanh tịnh này, không có lấy một hạt bụi vương trên nền không trung se ấm, vạn vật đều phủ mình bên trong một lớp màn xuân trong vắt, quá tươi đẹp cho những phút giờ giao tranh

Hitomi nhớ mẹ mình đã từng nói rằng sắc trời và thời tiết có ảnh hưởng là vô kể đối với mọi loại năng lượng trên thế gian, linh lực cũng không nằm ngoài số đó. Từ khi mặt trời phủ những ánh đầu tiên cô đã chẳng ngủ được nữa, bước chân vội vã tiến đến gian phòng có tầm nhìn đẹp nhất ra hoa viên đang dần dà chuyển sắc

Ngày hôm nay sẽ còn đẹp hơn cả thế

Bàn tay trắng ngọc chạm lên bả vai của cô gái vẫn còn mê man ngủ, có lẽ vậy cũng là một điều tốt khi linh lực này là quá lớn cho bất kì ai có thể trông thấy chúng

- Rin sẽ tỉnh dậy sớm thôi, lời thì thầm thật khẽ như gió lùa những hạt mùa xuân nhưng đủ vang vọng như cách hơi ấm dần dà lan tỏa, nhanh chóng toàn bộ tòa thành miền Tây đều đã thức giấc, dẫu có là ở giữa cơn mộng mị say mèm

Bước chân chần chừ của những người thân thuộc, họ nôn nóng nhưng cũng chẳng dám mở cửa vào bên trong gian phòng, nồng rực của linh lực là hồi vang cảnh báo lớn nhất, điều đáng tiếc nhất có thể xảy ra là bị thanh tẩy mất trước khi kịp trông thấy bất kì dấu hiệu hồi tỉnh nào của thiếu nữ đang say ngủ

Hitomi khẽ nhắm dần mắt mình lại khi đôi môi mềm mại khẽ thì thầm những lời cầu nguyện, phải, là cầu nguyện, chẳng có bất kì cầu thần chú hay lời chú dẫn nào cho trường hợp như thế này, đã có sử sách nào ghi chép được đâu chứ

Truyền linh lực để dẫn lỗi là điều duy nhất mà nữ miko có thể làm, bàn tay nắm thật chặt và tâm hồn truyền đi những lời vang ánh sáng, cô không nói dối khi khẳng định rằng có một lực thật nhỏ bé siết lấy tay mình

Khi dấu hiệu cho thấy rằng Rin đã hồi tỉnh vang vọng giữa những đôi tai nhạy bén, không chần chừ lấy nửa giây cả lớn lẫn bé đều chen chúc nhau vào bên trong phòng

Sesshomaru cảm tưởng rằng mình gần như đã bất tỉnh, hắn đã chờ đợi quá lâu rồi, quá lâu cho tất cả mọi chuyện. Nơi duy nhất hắn cảm thấy mình có thể thuộc về, nơi duy nhất hắn tìm thấy được yên bình vĩnh viễn, đôi mắt cô gái ấy thật sâu, sâu như toàn bộ cảm tình chất chứa suốt bao nhiêu duyên kiếp

Và cô ấy nở nụ cười

Sắc xuân tràn ngập trên đôi môi tươi trẻ và gò má ẩn hồng, vương xanh xao thật nhẹ trên hõm mắt trĩu nặng, cô đã ngủ một giấc quá dài rồi, và bình minh cũng đã đến trên đôi mắt của người cô thương

- Sesshomaru - sama, mềm giọng còn say hơn cả rượu thỏ thẻ vang tiếng gọi, trầm hơn những gì Sesshomaru nhớ nhưng đó là toàn bộ những gì mà hắn cần, lời gọi mời độc nhất trên thế gian này, hắn đã tìm được nó rồi, một lần nữa

Nhân duyên vạn kiếpNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ