Những ngày sẽ đến

325 36 3
                                    


Tuyết vẫn chưa ngừng rơi trên mảnh đất miền Tây lạnh giá. Màu trắng thống trị cả vùng đất trời rộng lớn này trong những tinh khôi của bản thân, trong xào xạc của cơn gió gào thét hân hoan vì cái lạnh đã ngự trị thêm một lần nữa. Lúc này, sức mạnh thiên nhiên đã thắng thế, chẳng có gì có thể mạnh mẽ hơn những đợt tuyết mịt mù này nữa, kể cả vị Lãnh chúa quyền năng của mảnh đất này cũng không thể, đã chẳng còn gì

Trong sắc màu tinh khiết gần như bao phủ tất cả mọt thứ, bức tranh về khung cảnh thôn quê với rộn rã những sắc màu tươi sáng đã gần như bị bôi sơn trắng lại tất cả, tẩy sạch cả thảy những vết tích còn dư của sự nhộn nhịp vui tươi chỉ vừa xảy ra vài ngày trước đó. Thứ duy nhất chống chịu được với cái sắc màu thanh tẩy này chính là sắc đỏ son của khung cổng toori cao sừng sững, ở đâu đó xa xăm sắc màu này vẫn nổi bật lên giữa nền trời mịt mù bằng cái ấm nồng và soi chiếu của mình. Đó cũng là thứ dẫn đường cho Sesshomaru tìm thấy nơi mà Rin đã nằm lại

Những dấu chân phủ in trên nền tuyết thẳng tắp, dường như chủ nhân của chúng chỉ có một đích đến đã được định sẵn và hình dung ra từ rất lâu rồi. Bước chân chắc chắn dừng lại bên một ngôi mộ vẫn còn mới và được xây cất kĩ càng. Cạnh bên ấy, Sesshomaru đang ngồi xuống, quỳ một chân trên nền đất tĩnh lặng, đôi mắt của hắn, ánh vàng rực rỡ ấy nhìn vào từng một góc nhỏ của ngôi mộ một cách tha thiết. Đôi mắt ấy, chỉ mình nó thôi cũng đủ để sưởi ấm cho cả một vùng lạnh giá xung quanh rồi

Hắn che chắn cho bản thân khỏi tuyết lạnh bằng một cây dù với tán rộng lớn, che sang cả phần mộ, bảo vệ nó khỏi những hạt bông lạnh giá đang ồ ạt. Sesshomaru tìm sự bình yên bên dưới bóng của chiếc dù gỗ mỏng nhẹ. Hắn chưa bao giờ nghĩ mình sẽ cần đến dù vào bất cứ chuyện gì, một người với sức mạnh như hắn thì không thể bị cảm vì những cơn mưa rào hay là bởi một kì tuyết phủ nào. Nhưng cây dù này, lại khác. Cây dù đã được đặt làm riêng cho cô cách đây vài năm

Một cây dù đơn giản bằng gỗ sáng màu bọc vải lụa mềm mại màu hồng nhạt của những cánh hoa đào, thêu ở góc là một chiếc chuông gió tinh tươm và giản dị. Đây là món quà của hắn dành cho cô vào một dịp mưa xuân nọ. Cô đã rất yêu thích nó, hắn tin rằng ngay cả lúc này cũng vậy. Đó là lý do hắn đem nó đến đây

Khuôn mặt hắn vẫn tuyệt nhiên bình tĩnh và thư thái, chẳng có bất cứ một cảm xúc hiển hiện nào cho thấy những đau khổ hay tiếc nuối mà hắn đã phải trải qua. Hắn không biểu hiện bất cứ cảm xúc nào, ngay cả một cái chau mày, một cái mím môi cũng không có, chẳng có một tí đau khổ nào được thể hiện qua khuôn mặt hắn cả. Nhưng, nếu có thể, đôi mắt hắn lại đi ngược với tất cả, ẩn dưới ánh vàng rực ấy là những cảm xúc bộn bề rối chặt, đau khổ và tiếc thương trong lòng hắn đang cuộn trào, nó gần như lấp đầy ánh hoàng hôn đó bằng cái u uất khốn cùng. Đôi mắt là nơi duy nhất hắn cho phép bản thân mình nói lên những nỗi niềm và cảm xúc, bởi hơn hết, người duy nhất có thể nhìn xuyên qua sự lạnh giá và phát hiện được những suy tư này, đã không còn nữa. Hắn đã mang lên lại, một lần nữa chiếc mặt nạ lạnh giá ẩn dưới khuôn mặt với dáng vẻ con người này, chiếc mặt nạ mà chỉ có một bàn tay mới có thể sưởi ấm, một đôi mắt mới có thể khiến cho nó rơi đi. Nó sẽ ở đây, cho đến khi hắn gặp lại được, cô gái đang sỡ hữu chúng

Nhân duyên vạn kiếpNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ