Ánh chiều hoàng hôn

471 29 7
                                    


Buổi chiều ấm áp trong ánh hoàng hôn dần lùi lại và thay thế cho sắc cam rực rỡ đã bắt đầu hòa lẫn với những đường quệt màu xanh đen u tối đang dần trải rộng ra khắp nơi. Lâu đài miền Tây bắt đầu chìm dần vào bóng đêm thay cho tia nắng rạng rỡ sưởi ấm những thân cây khẳng khiu được trồng dọc theo những lối đi bên trong lâu đài. Mới vài phút trước đây, tòa lâu đài vẫn hiện lên trong khói nắng chiều với dáng vẻ thanh cao của một bức tranh phong cảnh tĩnh mịch, nhưng khi bóng đêm bắt đầu ùa tới, bức tranh ấy lại trở thành một bức họa nguệch ngoạc của những sắc màu chấm phá tương phản kịch liệt

Inukimi bước ra ban công của tầng hai trông xuống dưới nền đất phủ rợp tuyết trắng. Chân bà rảo bước trên nền thềm gỗ lạnh ngắt dưới tác dụng của đợt tuyết rơi ban sáng. Nếu là một ai đó bình thường hẳn sẽ cau mày khi đi dọc theo những thớ gỗ màu nâu sậm, nhưng riêng Inukimi, trong trái tim bà, có lẽ còn lạnh lẽo hơn cả những đợt tuyết nặng nề ngoài kia

Bà có quá nhiều mối băn khoăn vào lúc này, bà lo sợ cho miền đất của mình khi chiến tranh sắp xảy đến, cuộc chiến này là điều không thể tránh khỏi, bà đã biết kể từ khi tiễn Kazanhiro ra khỏi căn phòng của mình hơn hai tháng trước

Nhưng khiến cho bà phiền muộn nhất, có lẽ là tung tích về cậu con trai của mình. Theo những gì bà nhận được từ các thuộc hạ trên khắp các nẻo đường dọc theo lối từ miền Bắc trải đến miền Tây, chưa có bất cứ ai nhận thấy có dấu hiệu của Sesshomaru đi ngang qua khu vực của họ. Với yêu khí của mình, Sesshomaru sẽ rất dễ bị phát hiện nếu đi trên tuyến đường này. Bà lo lắng bởi không biết là hắn đã bị Kazanhiro giở thủ đoạn gì, bà không chắc hiện hắn đang ở nơi nào, đang trong tay ai, đang đối mặt với những gì

Bà đã thôi không lo lắng cho hắn từ rất nhiều năm về trước bởi hắn có thể tự chăm sóc cho mình. Nhưng trong lần này, bản năng của người mẹ hoàn toàn trỗi dậy trong bà. Bà thật sự muốn phóng thẳng đến miền Bắc để lùng sục mọi ngõ ngách có dấu hiệu của con trai mình. Lý do khiến cho bà bận tâm nhiều đến hắn như thế là khác các lần trước, bà có thể sẽ mất hắn, mãi mãi

Bà lại thấy hối hận, ngày bé phải chi có một lần nào đó, bà ôm hắn vào lòng và thủ thỉ những lời ngọt ngào như những bà mẹ khác. Bà sẽ cuộn hắn vào trong lòng mình, nghe tiếng thở khe khẽ và lòng ngực phập phồng theo nhịp thở êm đềm của hắn khi ngủ. Bà sẽ choàng lấy hắn mỗi khi hắn làm gì đó khiến cho bà tự hào, bà cũng có thể hôn lên trán hắn mỗi khi hắn trở mình vào buổi đêm

Nhưng mọi thứ đã quá trễ, bà chẳng thể làm được gì nữa cả

Thuở ấu thở của hắn, mọi thứ xung quanh hắn đều quá hà khắc. Năm hắn ba tuổi, hắn đã phải học cách phóng ra sợi dây ánh sáng. Năm hắn năm tuổi, hắn đã phải cầm kiếm để thi triển những tuyệt chiêu. Năm hắn bảy tuổi, hắn hạ sát con mồi đầu tiên là một vị tướng đã phản bội cha hắn

Hắn đã trưởng thành như thế đó, chẳng có lấy một sự dịu dàng. Bà ước ao mình mang cho hắn một ấm trà nóng khi hắn dành hàng giờ tập luyện trên mặt hồ băng lạnh lẽo với đôi chân trần đỏ ửng. Bà ước mình đã mang cho hắn một chiếc khăn mát lạnh khi hắn tập chạy trên vùng sa mạc nóng gió. Bà đã không làm tất thảy những điều trên, cũng là tốt cho hắn

Nhân duyên vạn kiếpNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ