Kẻ ác

84 8 2
                                    


Ánh nhìn của Mezuki vào chính giây phút này, cả đời này chắc chắn gã sẽ mang theo bên mình. Không phẫn uất, cũng chẳng có đau thương, sáng trong nơi ánh nhìn của cô đơn thuần là hạnh phúc, vẫn là cách cô dịu dàng nhìn gã tựa những ngày thơ ấu, thật ấm áp và chân thành kể từ những ngày ấy, mọi sự trong trẻo và thanh thuần, cô dành cho gã ở những phút giây cuối cùng

Cô đã chẳng rời khỏi bóng hình gã kể từ giây phút gã xuất hiện sau khối tường tan vụn của gạch đá phủ đầy, vẫn chẳng thay đổi vào lúc gã lao đến, chẳng thể ôm lấy mà chỉ có thể nằm rạp xuống ở bên cạnh cô, lau vội đi những giọt lệ nhòa lấm lem của máu

Gã biết cô hạnh phúc lắm, hạnh phúc nhất của cả cuộc đời cô, như thể những giọt lệ vừa rồi mà gã lau đi mang theo toàn bộ mọi đớn đau và thương tổn, cô thanh thản, ít nhất là khao khát của cô cũng đã được thực hiện, cô được gặp gã, được gã tiễn đưa đến chương khởi đầu của cô độc vĩnh viễn, còn có thể không hạnh phúc sao

Cơ thể Mezuki dẫu thế nào cũng chẳng thể chịu đựng thêm được nữa, chất độc cũng đã biến tan đi theo từng phần da thịt cô vụn vỡ, vẫn thật ấm áp dành riêng cho mỗi mình gã, cô lại nở nụ cười

- Em..., đôi tay gã vươn đến chạm đến gò má thanh cao đã vơi dần đi hơi ấm, nâng niu như thế gã đang nâng niu linh hồn của chính mình, cũng đúng, linh hồn gã cũng sẽ chết theo cô

- Làm ơn đừng, Tamahoru lúc này thật cũng chẳng biết chính gã đang vỡ òa và khóc nấc lên, chẳng phải là kiểu khóc thường thấy của những kẻ thư sinh nho nhã như gã, âm vực vỡ vụn và gò má méo xệch đi hẳn, nhưng gã có quan tâm sao

Mezuki đã chẳng còn có thể nói nữa, khóe môi hồng hồng ướm những viền tơ máu đổ cố gắng diễn đạt lại một điều gì đó, từ ánh mắt cô, gã biết, cô không hề muốn gã khóc, nhưng gã có thể làm được gì đây

Đôi tay run run mân mê từng đường nét tinh xảo, gã biết cô rất đẹp, vẻ đẹp hệt như dao xé vào phút giờ chia ly

- Làm ơn đi, ta xin em..., nấc nghẹn chẳng thể nhớ được rốt cuộc Tamahoru là gã nào nữa, người đang nằm rạp bên cạnh Mezuki đây, lúc này thật tâm chỉ muốn cô sống, gã ước gì van xin của mình là có tác dụng, gã chưa từng van xin ai bao giờ, cũng chẳng bao giờ buông bỏ lòng tự trọng của mình xuống, Nhưng gã cần cô sống hơn bất cứ điều gì, Tamahoru ước rằng mọi sự linh nghiệm của những điều ước trước đây mà gã không dùng, giờ có thể đủ để cứu lấy sinh mệnh cô

Nhưng không...

Hôn lên trán cô gái độc nhất trên thế gian, Tamahoru lại ước, ước rằng nụ hôn này có thể truyền cho cô được một chút hơi ấm, cô lạnh quá

Mãi đến lúc Mezuki chỉ còn là những vụn cát sắc trắng ngà gã mới tỉnh, nhưng lại như thể gã đang say. Cô có còn sống...

Gã cận vệ ngôi ở bên ngoài xe cũng lại chẳng dám hối thúc, bóng liêu xiêu ở phía xa xa đã cho nhiều hơn là một câu trả lời, ranh giới mà lúc này đây chẳng ai có thể chạm vào, kết giới tạo nên từ một trái tim đã tan nát

Một tiếng nổ lớn vang vọng vào màng nhĩ, vệt sáng xa xa ở phía chân trời, gã cận vệ đơn thuần là biết một yêu tộc lớn mạnh vừa bị xóa sổ, còn chủ nhân của gã, Tamahoru đơn giản là chẳng biết gì

Nhân duyên vạn kiếpNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ