Những giọt nước mắt

200 21 7
                                    


Một đêm nữa lại đến, ngày hôm nay trôi qua không quá khó khăn, nếu không muốn nói là yên bình, cực kì yên bình. Rin có lẽ là người lo lắng nhất trong nhóm của Sesshomaru, cô đếm ngược từng ngày trôi qua, cô không rõ vì sao mình lại lo lắng nhiều đến thế, cô cũng có thể lờ mờ đoán ra được kết quả của trận chiến, từ thái độ ung dung và điềm tĩnh của Sesshomaru, và cả Shimoki cũng thế, không thay đổi quá nhiều

Tuy vậy, ở sâu bên trong cô, nó gần như là một cơn đau nhói vậy, cô đau lắm, rất đau là đằng khác, một nỗi đau không nói nên lời. Rin ngồi trên chiếc bàn thấp, ngắm nhìn mình qua chiếc gương mờ. Cũng là cô, cũng là ngày binh biến, nhưng nỗi đau thì khác lạ hơn nhiều. Một nỗi đau trong Rin thật gần gũi mà cũng thật xa lạ, cô đã sống với nỗi dày vò ấy một quãng thời gian rất dài, nó rất khác biệt và đậm sâu, chỉ có như thế nó mới có thể khiến cô nhớ mà thôi. Nhưng không phải là căn phòng này, mà là căn phòng của vợ chồng Sesshomaru, đó mới đúng là vị trí mà cô từng ngồi

Thay vì đặt câu hỏi vì sao mình lại ngồi ở đó, Rin lại để mặc cho suy nghĩ của mình dẫn lối tìm lại về những giây phút ấy. Cô cũng không đặt câu hỏi, tại sao không phải là cô tưởng tượng ra cảnh tượng ấy, mà là cô lại tìm về, một thời đã rất xa

Căn phòng trống rỗng, cô vẫn ngồi ở cạnh chiếc bàn, không phải mùa thu mà là đông, một ngày đông đầy tuyết. Cô không mở cửa căn phòng ra vì cơn rét kéo đến ra rả. Nhưng hình ảnh những khối tuyết tròn vẫn đều đều xối xuống cảnh sắc bên ngoài qua cánh cửa giấy

Cô không ngủ, cô không thể ngủ, cô nhớ một ai đó. Cô cần một ai đó. Cô muốn đan tay mình vào một bàn tay nào đó. Cô muốn nằm cuộn tròn bên trong vòng tay của người ấy. Lửa từ ô sưởi vẫn cháy đượm nồng, nhưng cô biết, chỉ cần cô ở bên người ấy thì chắc chắn sẽ ấm áp hơn nhiều. Người đó, chính là Sesshomaru

Một cơn rùng mình chợt kéo dọc khắp người Rin, có chuyện gì vậy. Cô theo phản xạ nhắm mắt mình lại, lấy hai tay che lấy đôi tai của mình. Tuy vậy cũng vô ích, hàng loạt hình ảnh và âm thanh vẫn cứ đều đều chiếu lên bên trong tâm cảnh cô. Rất ngắn ngủi, chỉ độ vài giây, nhưng nó nhiều vô kể

Quay người trở lại trong gương, cô có thể trông thấy mắt mình đang ươn ướt, cô nhìn thấy điều gì thế, chưa kịp hồi tưởng lại những hồi ức kéo qua trong tâm trí mình. Rin kéo một bên bai áo, bờ vai nhỏ bé trắng ngần, lần đầu tiên cô mới nhìn thấy nó, một viên ngọc trai trắng tinh khiết

Lấy bàn tay mình che đi viên ngọc ấy, cô có thể nhìn thấy qua da mình, có một viên ngọc, và nó đang tỏa sáng, nó đã ở đó sao, nó ở đó từ bao giờ, tại sao nó lại ở đó. Cô tự có cho mình câu trả lời, viên ngọc trai ấy, nó đã luôn ở đó, chỉ là cô chưa đủ mạnh mẽ để nhìn thấy mà thôi

Rin đờ đẫn bước về phía chiếc đệm trắng dày dặn của mình, cô ngồi phục trên đó, đã có chuyện gì vậy. Cô mất phương hướng và hoàn toàn chao đảo, đã có chuyện gì vừa xảy ra. Mắt cô ươn ướt, cô đưa tay quệt ngang mắt mắt đến nỗi đôi mắt đỏ ửng lên, những tiếng nấc nghẹn. Cô vừa nhìn thấy gì vậy, một cơn thác đổ của kí ức chỉ trong có vài giây

Nhân duyên vạn kiếpNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ