Không còn quan trọng

427 38 5
                                    


Cả hai bên lườm nhìn nhau với ánh mắt không thể nào định nghĩa, bên phía Sesshomaru màu vàng rực trong mắt hắn đã ráo hoảnh khỏi những góc tối bởi cơn mộng mị lúc nãy, hắn đã hoàn toàn không còn bị bóng đêm ám ảnh nữa, nỗi sợ hãi trước cái chết của Rin đã lùi về sau, hắn đã không còn phải dằn vặt nữa, chính xác thì cô gái hắn trân quý ấy đã an toàn trên lưng con rồng của họ, cô sẽ vẫn chờ đợi hắn trở về bên cô

Còn đôi mắt của Kazanhiro mang một sắc thái không thể định nghĩa rõ cảm xúc trong hắn hiện giờ, chính hắn cũng không biết được bản thân hắn đang nghĩ gì, hắn không hề cảm thấy sợ hãi, đó là thứ đáng lo nhất, hắn hoàn toàn không hề sợ hãi trước những gì chắc chắn sẽ diễn ra tiếp theo, ngược lại trong hắn đang dâng tràn một loại cảm xúc như là nỗi nhẹ nhõm, mọi thứ khác xung quanh đã không thể nào tác động đến hắn nữa. Chính hắn còn thấy ngạc nhiên bởi nếu như bình thường, hắn đã cao chạy xa bay về miền Bắc rồi, nhưng giờ đây, hắn lại chịu trói chân mình tại chốn hiểm nguy trùng trùng này, nơi mà thần chết đã phả vào cổ hắn hàng loạt những lời mời gọi dẫn dắt hắn đến thế giới bên kia. Vì sao hắn lại chịu đứng ở đây, hắn không biết. Nhưng hắn lại chẳng thể rời đi kể từ cái giây phút giải thoát ấy, giây phút hắn nhìn thấy cô gái ở đằng kia vẫn còn vẹn nguyên sống sót. Hắn đã tưởng rằng mình sẽ chẳng còn bao giờ có thể nhìn thấy cô thêm một lần nào nữa, hắn đã tưởng rằng hắn chắc chắn đã phóng đi thanh kiếm đoạt lấy sinh mạng cô, hắn đã tưởng rằng cô sẽ chẳng bao giờ còn có thể tươi cười được nữa. Trong những tích tắc cuối cùng, khi mà mũi của thanh kiếm bay xuyên qua những lọn tóc nâu của cô bay bồng bềnh, hắn những tưởng rằng mình đã chết rồi chứ. Cái chết trong tâm hồn hắn, cái chết của hắn, sẽ đến khi sự sống rời khỏi thân thể cô. Hắn đã tự thấy nực cười khi mà hắn đã dùng chính cái chết của Rin để khơi dậy sự bùng phát bên trong Sesshomaru, hắn đã dùng chính cái chết của Rin để làm cho Sesshomaru đau khổ, hắn còn tự thấy thỏa mãn khi Sesshomaru chìm vào mênh mông vô tận của bi thương, nhưng, hắn nào có biết, chính hắn, lại phải trải qua cái chết đau tê tái tận cùng ngăn kéo sâu thẳm nhất của tâm can, phần hồn hắn đã gần như lìa khỏi xác khi thanh kiếm ấy vẫn không chùng bước hay đổi hướng mà xăm xăm hướng đến mái tóc nâu óng ấy. Hắn đã hoàn toàn trơ trọi khi tưởng rằng mình đã đánh mất cô, và trong những sợi tơ xúc giác hắn để lại trên người Sesshomaru, hắn cũng có thể cảm nhận phần nào nỗi thống khổ và bi thương đó, hắn đã tự cười Sesshomaru khi mà hắn lại có thể đau đớn đến vậy, nhưng, hắn nào đâu có ngờ, khi bản thân mình trực tiếp tải nghiệm cái thống khổ tột cùng của bỉ cực đó, nó lại có thể đau đớn đến vậy. Với một Lãnh chúa như hắn, lại có thể nghĩ đến như cảm xúc vẩn vơ như thế, đúng là một trò cười cho thiên hạ, nhưng, khi nhìn thấy cô vẫn còn sống, nét tươi trẻ trên gương mặt cô vẫn hồng hào, trên đôi môi anh đào vẫn nở một nụ cười thật đẹp, tuy không dành cho hắn, nhưng, hắn vẫn không thể ngừng cảm thấy an yên, và gọi tên cô trong vô vọng, hắn cứ gọi mãi, gọi mãi, Rin, cái tên thật đẹp

Trong vô thức khi hắn gọi tên cô, lần đầu tiên hắn có được nhận thức một cách toàn vẹn toàn bộ những cảm giác mà hắn dành cho Rin. Ước muốn chinh phục miền Tây, lấy Rin làm vợ, trước đây, hắn chỉ nghĩ rằng nó chỉ có xuất điểm từ một loại nhục cảm thông thường, mong muốn chiếm hữu toàn vẹn cái mỏng manh và yếu đuối kia. Nhưng ngay lúc này, hắn đã chợt nhận ra, điều khiến hắn ngẩn ngơ tại lâu đài miền Tây, không phải là nhan sắc, mà là ở nụ cười. Cô đã hớp hồn hắn bởi sắc thanh tú và nụ cười ngọt ngào của mình. Hắn đã từ lâu không còn nghĩ đến chuyện cùng cô trải qua một đêm như thể nào, mà là nghĩ đến chuyện cùng cô trải qua một ngày ra sao, ngày mưa hắn có thể làm gì, ngày nắng hắn có thể mang đến điều gì cho cô, kể cả buổi sáng đầu ngày, hắn cũng chỉ ước ao rằng mình có thể được xoa nhẹ vào mái tóc màu nâu mềm mại đó. Hắn chỉ mong muốn, có vậy, mà thôi. Hắn đã nhận ra, trong một vài giây ngắn ngủi, cái thôi thúc hắn ở bên cô không phải là thân xác, là sự chiếm hữu, mà cái thôi thúc hắn ở gần bên cô, chính là một tình yêu, một tình yêu đơn phương và chân thành, hắn đã dành cho một cô gái loài người cái cảm xúc như thế đây

Nhân duyên vạn kiếpNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ