Nội chiến

289 26 5
                                    


Lầm lũi trong bóng tối, Sesshomaru như một vệt sáng xuyên qua màn đêm dài dằng dặc. Hắn rời đi từ lúc chiều tàn và gần như đi vô định nếu như không phải vì phía bên kia lãnh thổ là mùi của xác thịt và khói lửa ngập tràn. Hắn không để tâm vào quãng đường mình đi cho lắm bởi nếu hắn có nhầm hướng thì chắc chắn Jaken sẽ đánh động mà thôi

Suy nghĩ của hắn lại tập trung vào một chuyện khác, cuộc đối thoại gần đây nhất của hắn và cô. Hắn biết, hắn không thể đòi hỏi rằng cô bé Rin của kiếp này là giống hoàn toàn với người vợ mà hắn thân thuộc. Hắn có thể nhìn thấy một tấm gương là Kikyou và Kagome, nhưng hắn thật sự đã hy vọng rằng cô có thể là Rin của những ngày cũ, vậy mà không phải hoàn toàn. Đôi mắt nâu mà hắn nhìn thấy vào đêm tối tăm dưới đáy vực ấy, nó thật đẹp đẽ, quá đẹp đẽ và sáng chói, tuy vậy, đó không phải là sắc màu mà hắn vẫn thường nhìn thấy trong những suy tưởng. Đó cũng chính là lý do khiến hắn do dự khi tiếp xúc với cô. Quãng thời gian ba trăm năm dài đằng đẵng đã gần như bó buộc hắn trở về với chính bản thể khô cằn và lãnh khốc của mình trước đây. Hắn đã chỉ buông bỏ vì cô, nhưng người đối diện với hắn những ngày qua lại không phải, hắn không sẵn sàng để một ai đó khác bước vào bên trong tâm can mình, nếu đó không phải là Rin

Hắn nhớ mình nhìn thấy cô bé đứng trên một mảnh nhỏ của khoảng vườn rộng lớn, những bông hoa đầy màu sắc trong vòng tay được hái và đặt xen lẫn những sắc màu khác biệt. Cô vẫn còn khá do dự vì vậy mà những nụ hoa được ngắt đa phần đều là hoa dại, cô không nghĩ mình có thể được quyền chạm tay đến những đóa tú cầu tinh túy hay những nụ cẩm chướng kiêu kì

- Sẽ đẹp hơn nếu em đặt cùng với một chùm tú cầu đấy, hắn nói khi bước về bên cạnh cô

Cô nhìn hắn nhưng không đáp lời, cô muốn trả lời hắn nhưng không thể tìm ra câu chữ. Kể từ khi biết Sesshomaru là lãnh chúa của vùng đất này, có gì đó trong Rin e dè hơn khi phải đối thoại với hắn, cô sợ mình sẽ nói ra điều gì đó ngu ngốc và khiến hắn cảm thấy không hài lòng

Bàn tay bé nhỏ đưa lên bên cạnh cánh hoa đỏ hồng, cô khẽ chạm vào nó rồi buông tay mình ra, nó quá thanh tú và đẹp đẽ để bị cô vấy bẩn, cô cho là vậy

- Chúng là của em, em có thể làm gì tùy thích, hắn nói

- Chúng thật sự rất đẹp, cô ca ngợi bông hoa thay cho câu trả lời

- Và chúng là của em nữa, hắn thêm vào, hắn biết cô nghe thấy rõ những gì hắn nói nhưng lặp lại vẫn hơn

- Chúng không đáng để bị rơi vào tay em, cô cúi mặt xuống một chút khi hắn quyết định quét sắc hoàng ngọc sáng rực của mình vào đôi mắt cô

Hắn không rõ liệu mình phải đáp lời cô như thế nào, thay vào đó hắn tìm hiểu nguyên do cho câu trả lời này, một câu trả lời khá tiêu cực với một tính cách tươi sáng như Rin. Cô cũng đã trải qua một khoảng thời gian tối tăm hệt như kiếp trước của mình, nhưng cách mà cô bọc cho mình một lớp giáp lại khác hoàn toàn, cô đã cô đặc những cảm xúc của mình lại, nén mình vào bên trong một chiếc kén, biến bản thân mình trở nên bé nhỏ nhất có thể, để tránh những tai ương. Hắn chỉ có thể nói như thế mà thôi, vì vậy mà lúc này, chiếc kén kia vẫn tiếp tục kiềm kẹp cô lại, ngăn cho bản thể thật nhất của Rin có cơ hội được là chính mình. Một cách làm thật sự rất mạnh mẽ, nhưng sai lầm. Hắn phải thay đổi điều này

Nhân duyên vạn kiếpNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ