Vậy là bọn họ cũng đến núi Đồng Lô!
Tạ Liên nói: "Cốc Tử ở chỗ này, lẽ nào Thích Dung cũng ở đây?"
Hoa Thành nói: "Nhìn đám ma trơi xanh trên đầu ả ta, chắc chắc ở đây, không cần nghi ngờ."
"..."
Cốc Tử dường như có chút sợ Tuyên Cơ, nằm trong lòng ả, không dám cử động một chút nào, nhưng có thể cơ thể lạnh như băng của Tuyên Cơ quả thật rất khó chịu, nó lẳng lặng xoa hai tay, Tuyên Cơ nói: "Đừng có lộn xộn!"
Ả vừa mở miệng, gương mặt bị ánh xanh của ma trơi chiếu xuống càng lộ vẻ vặn vẹo. Ma trơi cũng xem như là một trong những ký hiệu của quỷ, thứ này phẩm vị vô cùng kém, Tạ Liên nghĩ bất kỳ nữ quỷ nào có phẩm vị bình thường lại vô cùng coi trọng hình tượng của mình đều sẽ cự tuyệt treo cả một đoàn ma trơi như vậy trên đầu chính mình, khỏi cần nói, chắc chắn là Thích Dung yêu cầu ả đội lên. Lửa xanh cùng váy đỏ tạo nên một cảnh tượng vô cùng gây chấn động đến thị giác, này quả thực so với việc bị chưởng môn ép mặc giáo phục vô cùng xấu còn khiến người ta cảm thấy sụp đổ hơn.
Cốc tử nước mắt ròng rã nói: "Tỷ tỷ, ta uống nước kia xong, bụng có chút khó chịu."
Nước? Tạ Liên không khỏi đổ mồ hôi. Mạch nước ngầm kia nhưng lại bị đám chuột ăn xám kết bè kết phái bơi qua, tuy rằng không đến mức trúng độc hay gì, nhưng trẻ nhỏ sức đề kháng yếu, uống vào nói không chừng sẽ bị tiêu chảy. Vừa nhìn cũng biết Tuyên Cơ không phải kiểu người thích trẻ con, đối với đứa nhỏ này không có chút kiên nhẫn nào, nói: "Nhịn một chút. Đang trên đường trở về."
Bóng lưng của họ hòa vào bóng tối của con đường phía trước. Không cần nhiều lời, Tạ Liên cùng Hoa Thành lặng lẽ không một tiếng động theo sát phía sau. Không bao lâu, bọn họ theo Tuyên Cơ, vòng qua mấy giao lộ, rẽ vào một con đường cái khác. Mà đầu đường cái này có một gian nhà vô cùng hoa lệ, bên trong truyền đến tiếng người, chắc chắn là nơi ả muốn đến. Tạ Liên và Hoa Thành âm thầm ẩn mình, vượt trước ả phi lên nóc nhà, xuyên qua khe hở nhìn xuống dưới. Quả nhiên, Thích Dung đang ngồi giữa đại sảnh rộng nhất.
Hắn chuyển mười mấy ngầy hóa đá vào đâu, hướng đầu về phía hắn, bởi vì những tượng đá này đang quỳ rạp trên mặt đất, nhìn qua giống như đang vì hắn mà cúi đầu xuống đất. Hắn liền hưởng thụ "hành lễ", dương dương tự đắc mà gặm một cánh tay. Trong góc nhà có năm sáu nông dân đang ngồi, mà trong đó còn có một người, đang cúi đầu mang cảm giác tồn tại cực thấp, chính là Dẫn Ngọc.
Hắn quả nhiên bị Thích Dung chặn bắt. Mỗi người tuy rằng không có dây buộc trên người, nhưng trên đỉnh đầu đều treo một đóm ma trơi xanh biếc, nhìn kỹ một chút, mấy đóm ma trơi này so với cái trên đầu Tuyên Cơ không giống nhau, đóm này cư nhiên lại có ngũ quan dài, ánh mắt liếc qua liếc lại, biểu tình âm hiểm, như một tên tiểu nhân tà ác, đang chăm chú giám sát người bên dưới. Tạ Liên thấp giọng nói: "Đóm lửa này nhất định có cổ quái".
Hoa Thành liền nói: "Đó là khóa ma trơi của Thích Dung. Bị ngọn lửa này giám sát, nếu như dám bỏ trốn, chỉ sợ sẽ động đến pháp quyết, trong nháy mắt sẽ bị thiêu cháy."
BẠN ĐANG ĐỌC
Khẽ thôi 🍁
PoesíaSuỵt... Chỉ đọc trong nhà, đừng share link hoặc đề cập đến ở nơi khác nha. Thân ái 😘 P/s: Đây là thành phẩm của một team, ko phải chỉ cá nhân mình nhé ❤️