Chương 4

6K 553 62
                                    

“Chỉ thế thôi sao? Không có quan hệ gì khác?” Pansy không vì thế mà thỏa mãn, cố gắng ép Harry tới chân tường.

“Không có.” Harry lập tức chối bỏ.

Pansy nhìn sang Neville nheo nheo mắt. Neville gục đầu, bơ đi ánh mắt đầy oán trách của người bạn tốt, “Trả lời quá nhanh chứng tỏ cậu đang vô cùng để ý tới vấn đề này. Đáp án cậu đưa ra 98% là nói dối.”

Harry hung hăng lườm Neville một cái.

Pansy đắc ý cười hềnh hệch, “Harry, cậu nghe chưa? Neville bảo cậu nói láo đấy. Khôn thì mau nói ra, còn chối nữa là không được tha đâu.” Cô duyên dáng rút đũa phép từ trong túi xách ra.

Harry nhanh chóng thủ hòa, “Nói, tôi nói. Là- Là người quen.” Cô gái này, cậu vĩnh viễn không thể biết được lúc nào cô ta nói thực, lúc nào nói giỡn nữa.

Cảm thấy vẫn chưa đủ, Pansy tiếp tục hình thức bức cung: “Anh ta là cha đứa bé?”

Harry nhất quyết không trả lời.

“Im lặng nghĩa là đồng ý.” Neville không khoan nhượng nói.

Pansy hưng phấn vỗ tay, “Em đã bảo mà, Harry làm gì có gan làm ra chuyện tình một đêm. Cậu ta rõ là một người bảo thủ. Harry, khai mau, anh ta là ai?”

“Pansy, đừng cho rằng cậu là bạn tôi thì được can thiệp sâu vào cuộc sống riêng tư của tôi.”

“Neville ~ ” Pansy ủy khuất gọi bạn trai mình.

“Ngoài nói cứng trong chột dạ, chứng tỏ người đó đối với cậu rất quan trọng.”

Harry chịu không nổi nữa, rống to, “Con lừa chết tiệt kia, đừng có đem mấy thủ thuật đối phó với đám pháp sư hắc ám áp dụng lên tôi!!!”

.

.

.

“Ừa tôi biết.” Pansy vui sướng nói tiếp, “Thẹn quá hóa giận. Rõ ràng cậu không muốn chúng tôi động tới vấn đề thực tâm của cậu, cậu tức giận vì chúng tôi cố gắng tìm hiểu nó.”

Vô lực chối bỏ, “Thượng đế ơi,” Harry suy yếu rên rỉ, “Mấy người tới thăm tôi hay chọc giận tôi đấy?” Neville rõ ràng bị Pansy dạy hư rồi mà.

Pansy làm bộ thì sao phẩy tay, cô lơ đi sở thích làm Harry khổ sở của mình, coi như không thấy, “Đương nhiên là tới thăm bệnh” Cô lấy ra một cái bình bạc, dùng ma pháp đun nóng nó rồi để trước mặt Harry, lại lấy ra một cái thìa bạc, “Này, một công tôi nấu đấy, cậu lo mà ăn hết đi.”

Cậu vừa mới ăn cơm xong, liền khóc thét trong lòng, nhưng không dám nói nửa lời từ chối. Pansy mà nổi điên thì cậu cũng không tránh được. Cậu mở nắp bình, một mùi nước súp thịt tỏa ra, xộc thẳng vào mũi, làm cậu dù mới ăn xong điểm tâm cũng cảm thấy đói bụng, nước bọt tự nhiên tiết ra.

Neville cười đần, cậu đúng là có gương mặt của một chú lừa ngốc nghếch, dù thế nào cũng không làm người ta cảm thấy tín nhiệm nổi, “Hôm qua nhận được điện thoại của Mione, Pansy suốt đêm liền bốc hỏa. Canh này được nấu bằng một lô thảo dược quý, nó tốt cho cậu lắm đấy.”

[HP] Gia đìnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ