33. Nhớ Ra Rồi?

2.3K 312 31
                                    

Rất tiếc! Hình ảnh này không tuân theo hướng dẫn nội dung. Để tiếp tục đăng tải, vui lòng xóa hoặc tải lên một hình ảnh khác.


Bữa tối cuối cùng ở trại quân sự, phòng chúng tôi lại chẳng tụ tập đủ người.

Anh Nhất vẫn còn họp giao ban.

Mà Trịnh Tại Hiền thì đang mải múa hát.


"Nó đánh đàn mày, múa hát gì!!!"


Từ Anh Hạo mặt mũi nhăn như quả táo tàu khô, không rõ là vì miếng cà muối chua loét đang nhai trong miệng hay là do câu nói chẳng mấy chuẩn chỉnh vừa rồi của tôi.

Tôi nhún vai không quan tâm, tay lùa nốt chỗ thịt rán trên đĩa vào bát mình, trước khi chúng rơi vào tay Thái ngồi đối diện. Bữa ăn cuối cùng được nhà trường chuẩn bị chu đáo và đầy đặn hơn hẳn. Bàn cơm tuy chỉ còn ba đứa, nhưng miếng ăn ấy mà, khó nói lắm. Thằng nào chậm thằng nấy thiệt.


Cơm nước xong xuôi, đúng bảy giờ tối chúng tôi lại cun cút nối đuôi nhau ra sân tập - nơi từ sáng đã được dựng sẵn bục gỗ, băng rôn, phông bạt trang trí, bây giờ còn có đèn đóm lấp lánh loa đài đầy đủ, nom có vẻ đầu tư chuyên nghiệp lắm.

Mỗi đứa đi xuống sân, cắp theo một cái ghế nhựa xanh nho nhỏ rồi theo thứ tự tiểu đội, trung đội mà tìm chỗ của mình.

Tôi xếp ghế sau lưng anh Nhất, hướng mắt lên trên bục sân khấu chờ đợi. Buổi văn nghệ sắp tới, không chỉ mang mục đích tổng kết mua vui, còn để đám học sinh cạnh tranh thi thố cũng như khoe khoang tài sắc với nhau. Nắm trong tay át chủ bài đang được yêu thích nhất, cả tiểu đội bảy chúng tôi ngồi mà mặt cứ vênh ngược lên trên. 

Tư thù cá nhân tạm thời dẹp sang một bên, hiện tại 'đại cục' mới là thứ quan trọng. Tôi hùa theo anh em trong tiểu đội, vừa đập tay vừa gọi tên 'Trịnh Tại Hiền'. Tiếng hô đồng thanh kết hợp với nhịp đập gây ầm ĩ cả một khu. Dẫn chương trình là một bạn nữ có chiếc răng khểnh rất duyên, nghe thấy thanh âm hoạt náo cổ động bèn hướng về chúng tôi nở nụ cười tươi rói. Tôi tặc lưỡi xuýt xoa, chẳng cần quay đầu lại cũng biết Trung Bản Du Thái chắc chắn đang chết lâm sàng rồi. Nghe bảo cũng lượn lờ qua khu B tán tỉnh người ta mấy lần, nhưng số nhọ nên vẫn chưa từng được người đẹp để mắt tới.

Các tiết mục biểu diễn lần lượt lên sàn. Ngày thường tôi khá thờ ơ với chúng bạn, đi học phải hết một kỳ mới tạm nhớ mặt được các thành viên trong lớp, đừng nói gì đến các bạn cùng khối. Nhân cái đại hội khổ sai này mà đột nhiên quen biết thêm nhiều người. Bây giờ thấy các bạn phô diễn tài năng thì chỉ biết mắt tròn mắt dẹt, há mồm vỗ tay không biết mỏi.

|| JAEYONG || Câu Chuyện Tình TôiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ