Người vô danh nói: “Điện hạ, ta sẽ đi mở đường.”
Tạ Liên lại nói: “Không cần, để tự mình ta đi.”
Nói xong, Tạ Liên liền nhảy xuống, cứ như một đóa hoa trắng bị gió thổi tung lên, sau đó rơi trước cửa cung điện.
Đang lúc Tạ Liên muốn đẩy cửa điện ra, thì trong điện bỗng vọng ra tiếng khóc của trẻ con.
Lang Anh không có phi tử, nhi tử cũng đã chết sớm, trong điện hắn thì làm gì có trẻ con nữa?
Tạ Liên cũng không để ý chuyện này. Đừng nói là có trẻ con, cho dù là bên trong có giấu thiên quân vạn mã Tạ Liên cũng không sợ, nghĩ xong liền nhấc một chân đá văng cửa điện!
Kỳ lạ chính là, đại điện chỉ có một người, cũng không có người thứ hai, càng không có trẻ con đâu hết. Vừa thấy bóng người tới, người nọ vừa nhấc đầu, nói: “Ngươi đã đến rồi? Ta đang tìm ngươi.”
Người trong điện, đúng là Lang Anh.
Tuy rằng hắn đã là quốc chủ nhưng trang phục lại không đẹp đẽ gì, đờ đẫn ngồi trên bảo tọa. Tạ Liên còn thấy kỳ lạ là tại sao hắn lại có phản ứng thế này, ngay sau đó mới sáng tỏ, thì ra lúc này Tạ Liên đang đeo mặt nạ, mặt áo trắng toát, Lang Anh nhận nhầm Tạ Liên là Bạch Vô Tướng.
Tòa cung điện này cũng có lập trận pháp, lúc Tạ Liên bước vào rõ ràng cảm giác được có thứ gì đó cản lại. Nhưng Tạ Liên thoáng dùng sức, dẫm lên nền đất trong điện, trong không khí truyền đến có thứ gì đó bị dẫm nát.
Ngoài điện, bóng đêm và gió lạnh ùa vào, tay áo Tạ Liên rung lên phần phật. Tạ Liên rầu rĩ nói: “Ngươi tìm ta làm gì?”
Nghe được giọng của Tạ Liên , thần sắc Lang Anh khẽ biến, nói: “Là ngươi?”
Tạ Liên chậm rãi bước đến gần, đôi giày dính tuyết từng bước dẫm lên mặt đất lạnh lẽo. Tạ Liên nói: “Là ta.”
Lang Anh là một người khí phách lỗ mãng, mang binh đi diệt Tiên Lạc, trên người lại có thêm chí khí đế vương, tà khí không thể tiếp cận được hắn. Nhưng giờ khắc này, Tạ Liên mang đến chính là hàng ngàn hàng vạn vong hồn chết trận!
Tạ Liên cũng không tin, số lượng khổng lồ như thế, oán linh với oán niệm mãnh liệt như thế, Lang Anh liệu còn có cách nào chạy sao? Quả nhiên, oán linh cứ xáo động cả lên, gấp gáp như muốn thoát ra nhào tới xơi tới con mồi kia. Tiếng động lớn như thế không ai mà không nghe được, nhưng Lang Anh cũng vẫn còn bình tĩnh, nói: “Ngươi tới giết ta sao?”
Tạ Liên không đáp, ngay sau đó, liền vọt tới trước người Lang Anh, bóp lấy đầu hắn nhét vào trong đất.
Thành công!
Khóe miệng Tạ Liên không kiềm chế được mà giương lên. Quả nhiên, quả nhiên! Mình, có thể đánh bại Lang Anh!
Lúc đầu Tạ Liên bị thân phận thần quan trói buộc, mà sau khi vứt bỏ thân phận này thì ngược lại rốt cuộc có thể đánh bại Lang Anh. Tim Tạ Liên đập như trống, đang muốn đánh tiếp theo một chiêu thì mặt bỗng biến sắc: “Tiếng gì vậy?”
Oa oa oa, Tạ Liên lại nghe được tiếng trẻ con khóc thật nhỏ, nhưng xung quanh đây rõ ràng chẳng có đứa trẻ nào hết!
Lại xác nhận lần nữa, không đúng. Tiếng khóc kia lại phát ra từ người của Lang Anh!
Nói chính xác hơn thì chính là phát ra từ trên người của hắn. Tạ Liên kéo quần áo hắn ra, hai mắt đột nhiên mở to, trừng mắt đứng dậy: “…… Đây là cái gì?!”
Lang Anh chậm rãi xoay người ngồi dậy, nói: “Đừng sợ.”
Câu này hắn không phải nói với Tạ Liên, mà là nói với thứ đang mọc trên người hắn.
Trên ngực hắn, mọc ra hai khuôn mặt, một lớn một nhỏ. Khuôn mặt lớn thì xinh đẹp, có thể thấy rằng đó là một khuôn mặt của nữ nhân, khuôn mặt nhỏ còn lại thì nhăn nhúm, nhìn như một đứa trẻ con, nó đang khóc ỉ ôi thút thít, thì ra tiếng “trẻ con” khóc chính là từ nó mà phát ra..
Dịch mặt người!
Tạ Liên ngạc nhiên nói: “Sao ngươi cũng bị nhiễm dịch mặt người?!”
Lang Anh lại nói: “Đây không phải là dịch mặt người.”
Tạ Liên nói: “Cái này không phải dịch mặt người thì là cái gì?”
Lang Anh nói: “Đây là nương tử và nhi tử của ta. Không phải thứ mà ngươi nói.”
Hắn vừa thấp giọng nói chuyện, vừa giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve hai khuôn mặt trên ngực mình, nhìn cứ như một người chồng đang vuốt ve thê tử và con trai mình. Nhưng hai khuôn mặt cũng không mở mắt, chỉ biết giương miệng khóc thút tha thút thít, nhìn như người nhưng lại không ra hình người.
Lát sau, Lang Anh ngẩng đầu nói: “Bạch Vô Tướng ở đâu? Hắn nói làm như vậy thì nương tử của ta sẽ trở về, nhưng đã lâu như vậy, sao nàng còn chưa về? Rốt cuộc sao lại thế này? Mau kêu hắn tới tìm ta!”
Nghe vậy, Tạ Liên đã hiểu rõ ra, nói: “Ngươi, để Bạch Vô Tướng, đem oán linh của thê tử và nhi tử ngươi nuôi trên người ngươi sao?”
Thì ra là thế, những trận pháp dọc theo đường đi trong hoàng cung căn bản không phải để cản thứ gì xâm nhập, mà là vì phòng ngừa thứ ở bên trong chạy thoát ra ngoài! Quốc chủ Lang Anh, lại dùng chính máu của mình lén nuôi dưỡng hai oán linh này!
Tạ Liên còn nghĩ đến tìm hắn tính sổ, ai ngờ căn bản không cần Tạ Liên động thủ, Lang Anh đã tự mình nuôi dịch bệnh mặt người này. Hai khuôn mặt lớn lên trên người hắn khẳng định đã lâu, tay chân nho nhỏ đều đã mọc ra, rũ rượi thòng xuống dưới, trông rất dị dạng lại hết sức đáng sợ. Hơn nữa, chúng nó đã hút khô chất dinh dưỡng của Lang Anh, hai bên xương sườn hắn nhô rõ ra, bụng tóp lại, da vàng như nến, thân hình tiều tụy, nhìn qua cứ như chẳng còn sống được mấy ngày, so với hình ảnh chiến binh anh dũng trên chiến trường lúc xưa thì khác xa một trời một vực.
Xem ra, tuy rằng hắn đánh thắng trận, trở thành quốc chủ, nhưng rốt cuộc cũng chẳng còn gì. Tạ Liê không cảm thấy vui chút nào, bắt lấy Lang Anh, cả giận nói: “Ngươi đùa đấy sao?!”
Tạ Liên còn chưa muốn lấy mạng kẻ thù, mà kẻ thù lại còn sắp chết. Chuyện này phải làm sao bây giờ?!
Tạ Liên nắm lấy Lang Anh, thì bỗng từ trên người hắn rớt xuống thứ gì đó, lấp lánh màu đỏ văng ra rồi lăn ra xa. Lang Anh bắt lấy tay Tạ Liên tay, động tác nhỏ vậy mà hắn cũng cảm thấy khó khăn, thở dốc nói: “Hạt châu…… hạt châu kia.”
Tạ Liên quay đầu thì nhìn thấy trên mặt đất có một hạt châu đang lăn vòng, thì ra là hạt trân châu san hô đỏ mà Tạ Liên đã cho hắn. Lang Anh nói: “Ta vẫn luôn muốn nói với ngươi, cám ơn hạt châu của ngươi.”
Nghe một câu như thế, Tạ Liên sửng sốt, không nghĩ tới hắn sẽ đột nhiên nói những lời này, trong lòng như là có thứ gì đó rung lên, lại bị Tạ Liên đè xuống, nói: “Ngươi!……”
Lang Anh thấp giọng nói: “Ngươi cho ta sớm một chút thì tốt rồi. Đáng tiếc……”
Lời còn chưa dứt, cơ thể Lang Anh đang bị Tạ Liên nắm trong tay bỗng mềm oặt, cứ như thế mà hắn trợn mắt ngã xuống.
Tạ Liên còn chưa biết phản ứng ra sao, người vô danh nói: “Điện hạ, hắn đã chết.”
BẠN ĐANG ĐỌC
Thiên Quan Tứ Phúc
General FictionThiên Quan Tứ Phúc Tác giả: Mặc Hương Đồng Khứu Thể loại: Cổ đại, linh dị thần quái, tiên hiệp tu chân, 1x1 HE 244 chương + 8 PN CP: Hoa Thành x Tạ Liên Bản gốc: Hoàn Edit: từ chương 142 trở đi Không thấy ai làm tiếp nên đành tự mần luôn :v