Chương 6

1.6K 55 1
                                    

"Các vị võ lâm đồng đạo. Mọi người đều biết, đêm qua Trí Không đại sư bị kẻ gian hạ độc thủ, may mắn không làm nguy hiểm đến tính mạng. Trí Không đại sư đức cao vọng trọng, tấm lòng từ bi độ lượng, vì để bảo đảm cho sự an toàn của các vị võ lâm đồng đạo, đã tự mình phế võ công để chống lại kịch độc. Thiếu Lâm không hổ là ngôi sao sáng của võ lâm ta. Hiện giờ chúng ta càng phải cẩn thận hơn, mau chóng chọn ra một vị tân Minh chủ võ lâm, để có thể tìm ra được kẻ bại hoại đang ẩn náu, cũng không làm uổng phí nỗi khổ tâm của Trí Không đại sư." Huyền Tịnh sư thái nói xong liền niệm "A di đà phật.", tuyên bố trận tỷ thí của ngày thứ hai bắt đầu.

Ngồi ở tả tịch, Diệp Tư Ngâm vén rèm lên, Huyền Du Nhiên lập tức cười cười tiến đến gần: "Ân công tử, cả đêm hôm qua không về, thật là vất vả."

"Không có gì. Tại hạ bất tài, chẳng giúp được gì cho Trí Không đại sư, cũng không cách nào ngăn cản kẻ gian kia tiếp tục làm ác." Tiếp tục mang cho mình khuôn mặt bình thường, Diệp Tư Ngâm nhẹ giọng nói.

"Hừ, biết ngay mà, chỉ có tiếng mà không có miếng. Ca ca sao phải khách khí với hắn làm gì, hắn cũng chưa chắc giữ mặt mũi cho ca ca." Thanh âm kiêu căng đó đúng là của Huyền Du Cầm đã lâu không thấy. Bị huynh trưởng trừng mắt, lập tức im miệng, nhưng cũng không quên dùng đôi mắt to của mình trừng Diệp Tư Ngâm, bĩu môi không phục.

Diệp Tư Ngâm có chút dở khóc dở cười. Cậu thật sự không nhớ rõ mình đã đắc tội với vị Đại tiểu thư này khi nào. Trên mặt lại chỉ có vẻ hờ hững.

Huyền Du Nhiên thấy sắc mặt trầm trọng của cậu, trong mắt lại hiện lên một chút tinh quang.

Luận võ trên đài vẫn còn tiếp tục. Trải qua sự sàng lọc hôm qua, những người hôm nay đều là những nhân vật có chút ít danh tiếng. Tỷ như đang ở trên luận võ đài chính là con trai độc nhất của Đường Môn gia chủ đương nhiệm, Đường Môn Thiếu chủ Đường Húc Ngôn cùng với nhân vật nổi bật của thế hệ mới nhà Âu Dương gia, Âu Dương Minh – con trai độc nhất của Âu Dương Lăng. Âu Dương Lăng chính là đại ca của Âu Dương Huyên Huyên, cữu cữu của Diệp Tư Ngâm.

Bởi vì trên luận võ đài cấm sử dụng độc, cho nên Đường Môn Thiếu chủ vốn nổi tiếng về việc dùng độc dần dần yếu thế. Âu Dương Minh chiếm thế thượng phong, chiêu thức của hắn lại chẳng hề lưu tình, tựa hồ đã thề phải đánh cho Đường Môn Thiếu chủ không chết cũng phải bị thương.

Diệp Tư Ngâm thấy có chút khó chịu. Cứ nhìn đến thái độ năm đó mà Âu Dương gia đối xử với Âu Dương Huyên Huyên, cùng với một loạt chuyện sau đó, cậu chẳng có chút hảo cảm với Âu Dương gia. Nếu có thể, thậm chí cậu còn muốn giúp thân thể này, cùng với mẫu thân của thân thể này nữa, đòi lại công đạo từ Âu Dương gia.

Nghĩ đến đây, trong đầu Diệp Tư Ngâm lại hiện ra hình ảnh vị phụ thân mới của mình, tuy bĩu môi, nhưng đôi mắt tím lại tràn ngập ý cười. Chẳng biết tại sao, người nọ rõ ràng là một nhân vật quân lâm thiên hạ, nói một không nói hai, lạnh lùng cứng rắn, vậy mà cậu luôn có cảm giác người đó sẽ luôn dung túng cho mình. Giống như chuyện đêm qua hay sáng nay vậy – Tuy rằng sáng nay lúc rời giường thì vô cùng tức giận nên cậu chẳng nghĩ được ra, nhưng mà giờ thì cậu hoàn toàn thanh tỉnh đó. Một nam nhân như vậy, cư nhiên chẳng quản mình có địa vị cao thế nào, cứ tự nhiên mà gọi cậu dậy...

Phù Ảnh Ám Hương - Thủy Thiên Nhất SắcWhere stories live. Discover now