Chap 2: Nếu như anh có thể...

270 35 0
                                    


Ra Heun xoay một vòng, tươi cười nhìn chiếc váy ngủ phất phơ theo từng chuyển động rồi nằm phịch xuống. Cô lần nữa nghĩ về thế giới bao la rộng lớn, nghĩ về sự thật rằng suốt 12 năm qua...căn nhà này chính là thế giới của cô.

Cô luôn theo dõi tất cả bản tin thời sự, tất cả quảng cáo, tất cả cập nhật từ khoa học đến giải trí như cách để khiến bản thân cảm thấy được sống. Nghe có vẻ thật thảm hại, song Ra Heun, kì lạ thay...luôn tìm được lí do để thỏa mãn. Cô thỏa mãn vì được yêu thương, được chăm sóc bởi những con người nhân hậu...à không, không phải con người, nhưng sự khác nhau trong lòng Ra Heun là vô cùng mơ hồ. Cô cũng thỏa mãn vì ngày ngày được ngắm nhìn anh, dù Tae Hyung luôn khiến cô đau lòng.

Suốt năm 6 tuổi, ba mẹ cấm cô đến gần anh. Năm 7 tuổi, Tae Hyung đã có 2 hình xăm và một thái độ vô cùng thù địch đối với Ra Heun. Năm 8 tuổi, họ lần đầu cùng ngồi vào một bàn ăn để chúc mừng sinh nhật cô, cũng là ngày anh có hình xăm thứ 3. Năm Ra Heun 9 tuổi, lần đầu được anh bắt chuyện, đương nhiên là dưới sự giám sát của ba mẹ. Cô vẫn còn nhớ, hôm ấy mình đang chơi cùng một con thỏ bông lớn. Cô đã ôm chặt nó, bóp ngạt nó, như cách trái tim cô đang bị bóp ngạt bởi thanh âm thấp trầm của anh.

"Anh xin lỗi...vì làm em sợ" - anh đã nói như thế với một biểu tình vô cùng khó chịu

"Không sao ạ" - rụt rè lắc lắc đầu

"Em đang chơi gì vậy?" - ngồi xuống

"Em đang chơi với Nina" - vui vẻ cười - "Anh có muốn chơi cùng với em không?"

"Anh..." - đứng lên - "Anh phải đi rồi" - khó khăn nói

Bé con Ra Heun vì không muốn anh hai rời đi nên đã nắm tay Tae Hyung giữ lại, mắt tròn to long lanh vô cùng đáng yêu. Giây phút ấy, anh chợt nhìn thấy đôi cánh trắng oai vệ vương cao, nên đã một tay bế Ra Heun lên, vốn định ôm thật chặt tiểu thiên thần vào lòng, song đã lập tức bị ba mẹ ngăn cản. Họ sau đó buộc Tae Hyung có hình xăm thứ tư.

Ra Heun luôn cho rằng, anh vì vậy mà ghét mình. Anh luôn tránh mặt cô...

"Anh hai à..."

"Em muốn gì?" - đứng lên

"Anh đang làm gì vậy?" - lăn xăn đến

"Không phải chuyện của em" - bỏ vụt đi

Luôn hằn hộc mỗi khi cô bắt chuyện...

"Anh hai à, có chỗ này em không hiểu, anh có thể..."

"Anh không phải Je Jun, đừng làm phiền anh"

"Anh hai à, em đói bụng..."

"Đừng đến gần anh"

"Anh hai, anh đang đọc sách à? Là sách gì vậy?"

"Em có thể để yên cho anh đọc sách được không? Phải nói nhiều như vậy sao?"

Hay luôn quá đáng la mắng cô...

"Sao em lại yếu ớt như vậy? Lại cảm sao? Rõ ràng em chỉ ở nhà, làm thế quái nào lại bị cảm được?"

"Em cũng biết anh không thích đến gần em, đừng suốt ngày lẽo đẽo theo anh"

"ĐỪNG NHÌN ANH" - quát lớn - "Chẳng phải anh nói em không được đến đây sao?"

[IMA_LONGFIC] [18+] DEVIL ON MY WINGSNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ