17.

105 7 1
                                    

Chờ rất lâu sau đó Meha mới bê chậu nước toàn là máu mở cửa đi ra, chán chường nói: "Vào dọn đốngchăn gối dính máu đi, để vậy tanh tưởi ra." Cô hớn hở ôm ngang lấy thân hình cao cao mập mập của Meha cười nói: " Tôi biết mà, sau này ông già khụ rồi tôi nhất định sẽ chăm sóc ông thật tốt ha." Đoạn chạy vào phòng bỏ Meha ở ngoài đang bĩu môi lắc đầu bỏ đi.

Sắc mặt anh có vẻ đã khá hơn trước, những vết bẩn, vết thương trên mặt đã được lau qua sạch sẽ giờ hiện lên khuôn mặt nam tính, hàng chân mày khẽ nhíu, sống mũi cao cùng đôi môi căng mọng đầy đặn làm cô không khỏi ngây ngẩn người, quần áo cũng đã được thay mới, vì không thể lúc này ra ngoài mua một bộ quần áo nam như thế sẽ bị chú ý nên đành mặc tạm cho anh quần áo của Meha vậy. Chợt Meha đứng bên cạnh lúc nào không hay cất giọng: "Sao còn đứng đấy không lật đống chăn hôi hám của mày đi, bộ lần đầu thấy đàn ông à?" Cô giật mình quay sang nhìn Meha rồi luống cuống cúi người giật tấm chăn dính máu ra khỏi người anh. Bị động đến vết thương làm anh khẽ rên lên, đôi chân mày lại khẽ động, Meha đứng đó vội vỗ mạnh vào lưng cô khẽ quát: "Mày định giết người đấy à, nó vừa bị thương mà." Vừa bị nói trúng tim đen còn bị đánh cú đau, cô ú ớ kêu: "Xin lỗi, xin lỗi...tôi không cố ý." Luống cuống một hồi thì cô cũng lôi được đống chăn ra khỏi người anh mà không động đến vết thương, thật là mệt muốn chết mà.

Meha giật lấy đống chăn trong tay cô nói: "Có lật cái chăn lên thôi cũng không xong, để tao xử đống chăn này còn mày đưa nó ra khỏi đây đi, bọn người đó mà quay lại là không xong đâu."

Cô lo lắng hỏi: "Nhưng đi đâu bây giờ, trời tối thui thế này một mình tôi làm sao lôi anh ta đi được, hay ông chung đi."

Meha gắng giọng: "Thế ở lại để chết cả lũ à, mày biết viên đạn vừa lấy ra người nó là gì không? Là súng trường đó, loại này chỉ có quân nhân mới dùng, lần này mày động đến thế lực lớn rồi đó biết không, để họ tìm ra mày là chết đó. Nghe tao trốn đi."

Cô càng sợ hãi hơn nói: "Vậy ông ở lại làm gì nữa?" Meha cẩn thận đỡ anh dậy rồi đẩy vào người cô, nói: "Tao ở lại để thu dọn mớ hỗn độn do mày gây ra đây, xong rồi sẽ tới chỗ mày, nghe tao đi đến căn nhà ở bán đảo mà chúng ta vẫn tới, ở yên đó đến khi tao đến rõ chưa."

Cô như sợ Meha sẽ bỏ mình, hỏi lại lần nữa: "Ông sẽ tới đó chứ, ngộ nhỡ có chuyện gì...." Meha ngắt lời cô: "Tao nói đến là sẽ đến, mày nghĩ tao là ai? Tao thông minh nhất thế giới này còn gặp phải chuyện gì sao?"

Nghe ông nói câu này cô không khỏi bật cười cũng yên tâm phần nào hơn. Ông đưa cô ra cửa sau căn nhà, đợi cô đi xa khuất trong màn đêm đen tối rồi mới vào trong, trước đó cũng không quên nhắc lại: "Vì mày mà tao mất 8 triệu Bath ngay trước mắt đây nên làm ơn đến đó rồi trói mình một chỗ đừng ra ngoài gây họa nữa, tao có phải cây chổi hay cái cái giẻ lau đâu mà lúc nào cũng phải "chùi mông" cho mày."

Cô đỡ anh lên con tàu nhỏ ra bán đảo, vì giờ đã khá muộn nên người trên tàu cũng ít không sợ chen lấn xô đẩy, cô chọn chỗ ngồi đầu sát bên buồng lái để tránh không gây phiền toái vì phải mang theo một người đang bất tỉnh nhân sự bên cạnh. Nhưng dường như mọi người đều không nghĩ thế, thỉnh thoảng vài người phụ nữ đi làm về muộn ngồi đối diện lắm chuyện hỏi về mối quan hệ của hai người, như việc là vợ chồng hả, chồng đi nhậu bị vợ bắt quả tang hay sao khiến cô không khỏi bối rối, đau đầu không biết phải trả lời sao chỉ mong tàu cập bến nhanh chút để thoát khỏi đám người phiền toái này.

[Seokjin] Tình Trong Biển Hận Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ