Vậy thì, xem như không biết. Cứ nhắm mắt cùng chị đóng màn kịch không hồi kết tốt đẹp này đi. Nhưng có một điều tôi vẫn đang chờ đợi một điều trong cái kết không hề có sự đoàn tụ vui vẻ này.
Tôi chờ ngày chị đứng trước mặt tôi. Nói vui vẻ rằng "Nhóc con, chị về rồi. Chị rất nhớ Wannie, chúng ta đã không gặp nhau quá lâu rồi."
Tôi không biết khi đó là khi nào.
Tôi cũng không biết khi nào tôi sẽ được nghe chị nói yêu tôi lần nữa.
Tôi cứ như vậy, đem suy nghĩ của mình, đau khổ ngủ thiếp đi trong vòng tay của chị.
Chị bao giờ sẽ biết được sự thật là tôi đã biết chị là ai rồi nhỉ?
Tôi chẳng biết, mọi thứ rất mơ hồ. Kể cả chị đang nằm trong vòng tay tôi cũng mơ hồ không kém khi chị giấu tôi sự thật về chị.
Chúng tôi sẽ có hạnh phúc chứ? Đến bây giờ tôi mới thật sự hoài nghi với những lời mà mình đã nói ra. Cảm thấy hai từ hạnh phúc sao thật mỏng manh đối với hai chúng tôi. Một mối quan hệ tội lỗi đáng bị lên án và đang diễn ra trong sự lén lút mà đòi hỏi sự hạnh phúc sao?
Khó lắm.
.....
Nhẹ nhàng kéo hộc bàn, mở ra những kỉ niệm đã đóng bụi từ lâu. Tôi chạm vào sợi dây chuyền, bỗng nhiên khóe miệng cong thành một nụ cười nhẹ.
Cứ nghĩ rằng sẽ mãi mãi cất giấu thật sâu vào trái tim, không ai ngờ rằng có một ngày tự tay tôi lại mở nó ra một lần nữa và đeo vào cổ mình. Mặt ổ khóa sáng lấp lánh trên cổ trần như minh chứng cho sự hồi sinh. Tôi nhìn mình trong gương, đây mới chính xác là tôi, một Son Seungwan tươi trẻ và có ích cho cuộc đời này phải không?
Người thương đã quay về. Kỉ vật tình yêu cũng nên được đeo lại. Mặc kệ chị có hay không muốn công khai thân phận thì tôi cũng vẫn như vậy, vẫn đeo cho chị thấy rằng tôi vẫn yêu chị, mãi cho đến suốt cuộc đời. Tựa như vật quý giá nằm trong ổ khóa này, nếu không có chìa khóa của chị mở ra thì nó sẽ mãi mãi nằm nơi đó, sẽ không bị mất đi.
Tình yêu của tôi cũng vậy. Nhưng chìa khóa thì chị chắc vẫn còn giữ chứ?
"Wannie ah~ Nhanh lên nào!"
Tiếng chị từ ngoài vọng vào chạy đến bên cửa sổ, tôi mỉm cười trong gương, quay đầu hét lớn.
"Wannie xuống ngay đây!"
Nhìn mình một lần nữa trong gương để chắc chắc về phần ngoại hình, đủ sức mạnh để làm chị rung động. Tôi đội lên đầu một cái mũ lưỡi trai rồi cầm balo đeo lên vai, chạy xuống dưới nhà, ôm mẹ một cái khi bà đang khom người lau chiếc bàn ở phòng khách.
"Con đi chơi nhé mẹ. Hai ngày nữa gặp lại."
"Đi vui vẻ nhé, đừng có mà gây sự làm phiền Irene đấy."
Mẹ dặn dò, trên mặt hiện lên nhiều nếp nhăn do bà đang nhăn lại. Tôi gật đầu chắc chắn, không quên hôn lên trán bà một cái vì những điều tươi đẹp mà bà đã mang đến cho cuộc đời mình.
"Cám ơn mẹ đã sinh con ra nhé."
Trong tiếng cười rộn rã, tôi vội vàng chạy đi mà không nghe thấy tiếng bà nói khẽ đằng sau.
