40. Con rể Son

169 3 0
                                        

Nước mắt không biết đã đổ nhiều như thế nào từ lúc tôi nghe hết câu chuyện. Xấu hổ cúi đầu đau đớn, tôi thực sự không biết mình có xứng đáng nhận được phần tình cảm này của chị hay không sau khi ba của chị đã kể cho tôi nghe hết mọi chuyện. Thì ra, chị đã đánh đổi vì tôi nhiều như thế. Bỏ giấc mơ bác sĩ, học làm kinh doanh, vì tôi mà cố gắng mọi thứ, còn tôi thì buông thả bản thân, tự phó thác mình cho dòng chảy của sự trôi đến đâu thì đến trong khi chị thì cố lội ngược dòng, lội ngược mọi thứ để yêu tôi.

Tình yêu này, quá cao thượng.

Một bàn tay đặt lên vai tôi, kéo tôi đứng dậy, không cho tôi ngập chìm trong nỗi mặc cảm lần nữa.

"Bây giờ không phải là lúc để khóc."

Ba chị nhìn vào tôi ánh mắt tin tưởng, từ mắt ông tôi nhìn ra ông đã chấp nhận mình. Tôi ngưng khóc, chờ đợi ông lấy ra một vật gì đó khi ông đút tay mình vào trong túi quần.

Một hộp hình vuông được bọc bằng nhung đỏ. Và tôi đủ lớn để biết thử mà nó đựng trong hộp kia là gì. Joohyun, cuối cùng cũng được bên chị rồi.

"Cầm lấy, và cầu hôn con bé đi. Nó đã chờ cháu sáu năm rồi."

Truyền cho tôi hộp nhung đỏ, tôi nhận lấy bằng tất cả sự chân thành mà mình có. Nó nằm gọn trong lòng bàn tay tôi, vừa vặn như chị sinh ra đã là dành cho tôi vậy. Tôi ngẩng đầu, nhìn vào ông và nói.

"Cám ơn bác vì đã sinh ra Joohyun."

"Hãy gọi ta bằng ba đi con rể Son à."

"Dạ.. ba .. con biết rồi." Tôi ngượng ngùng, không quen lắm với cách gọi này nhưng tôi tin tôi sẽ quen nhanh thôi.

"Còn không đi tìm tình yêu của cháu đi. Đi ra ngoài, rẽ phải, lên sân thượng nhé. Con bé đang lo sốt vó ở trên đó vì không biết chúng tôi bày trò kiểm tra gì cho cháu đấy." Người chồng .. à không .. chú của chị lên tiếng. Tôi nhìn chú với đôi mắt xin lỗi ngập tràn, ban nãy hơi hung hăng nên có chửi nặng một câu. Sau này phải nói xin lỗi với chú mới được.

Tôi gật đầu, vội vã chạy đi mà không trả lời. Ra tới cửa thì nghe giọng ba .. vợ mình lên tiếng.

"Nhớ đừng nói chúng ta dùng súng nhé. Nó sẽ ghét ông già này cho coi."

Tôi quay lại, gật đầu đồng lõa một cách chắc chắn "Con sẽ nói hai người đánh con!"

"HAHAHAHA!" Hai người đàn ông trung niên cười lớn, nhưng tôi đã chạy đi trước khi kịp nhìn thấy vẻ mặt hài lòng của hai người ấy. Theo tiếng gọi của tình yêu, bước chân tôi vội vã hơn, ra ngoài, rẽ phải, gặp ngay một cái cầu thang. Tôi nhanh chóng chạy lên, lòng mong mỏi được nhìn thấy chị. Qua hai tầng lầu thì cánh cửa sân thượng đã chào đón tôi. Đến lúc này tự nhiên thấy hồi hộp căng thẳng, không biết mình nên nói gì để khiến chị vui vẻ, để khiến cho chị cười. Vì mãi suy nghĩ nên đã đi tới cửa hồi nào không hay, chần chừ đặt tay lên, đẩy nhẹ. Cánh cửa hé mở, để lộ ra những điều kì diệu.

Nếu như chị sáu năm trước gặp tôi vào một ngày đầu nắng thì ngày hôm nay, khi chân chính hai chúng tôi gặp lại nhau thì tôi đã thấy chị đứng dưới một bầu trời đêm đen đầy sao và có gió nhẹ. Làm lọn tóc đỏ của chị khẽ khàng bay lên, chị đứng xoay lưng về phía tôi, trông chị rất cô đơn và buồn bã.

Bẫy Tình - WENRENENơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ