Hai chúng tôi đi xuống dưới lầu, đã hoàn hảo thấy ba chị ngồi ở bàn ăn cùng với một tờ báo và chú Gura thì ngồi cạnh bên cũng đang đọc báo. Tôi đi tới, cẩn thận kéo ghế cho chị rồi ngồi xuống, căng thẳng cứng người khi ngồi trước hai người đàn ông có quyền nhất trong nhà này.
"Ba, chú Gura."
Hai tờ báo liền được dẹp qua. Ngồi đối diện tôi là ba của chị, ngay lúc này ánh mắt chúng tôi đối nhau, cho dù hôm qua đã nói chuyện rồi nhưng vẫn không tránh được sự căng thẳng.
"Ngủ ngon chứ Seungwan?"
Người làm dọn đồ ăn lên bàn, chúng tôi hôm nay ăn sáng kiểu Tây. Tôi bối rối nhìn vào đồ ăn rồi gật đầu trả lời với ba chị.
"Rất ngon ạ."
"Bị muỗi cắn sao?" Ông chỉ vào cổ tôi, tôi sợ hãi rờ vào cổ mình, không nhớ là mình bị muỗi cắn, chỉ nhớ là mình bị chị cắn. Tôi lén lút nhìn qua chị, xấu hổ tự nhiên chạy tới ào ào. Đối với bọn bạn cùng lứa tôi có thể nói xạo, thậm chí với mẹ cũng có thể nhưng tự nhiên đứng trước người đàn ông này thì mọi sự xạo sự của tôi đều bay biến hết.
"Đúng vậy, dạo này trời là mùa hè nên có nhiều muỗi lắm. Chị Han, tranh thủ kêu người làm dọn dẹp phòng Seungwan lại nhé."
Tôi còn chưa lên tiếng thì chị ở bên lại nhanh nhảu trả lời, làm cho tôi cùng ba chị cùng chú Gura nhìn chị chằm chằm.
"Ta hỏi Seungwan, tự nhiên con trả lời là sao vậy?"
"Ba không thấy khí chất của ba áp người quá sao, khiến chồng con sợ không trả lời được."
"Joohyun, con chưa lấy Seungwan mà khủy tay đã chỉa ra ngoài rồi sao?"
"Con chỉ nói đúng thôi." Rồi chị ấy quay qua tôi "Wannie, ăn đi."
"Tình cảm quá nhỉ." Ba chị nhếch môi một nụ cười khó hiểu nhưng tôi sẽ nghĩ nó là mang hướng tích cực. Tôi co rúm người, gật gật, thật không cảm thấy thoải mái một tí nào. Ăn sáng mà cũng sang trọng như vậy, làm tôi bỗng nhớ lại bữa ăn sáng của mẹ, toàn cơm với canh, thêm tí đồ ăn, vậy là xong phim.
"Seungwan, con định vào đại học nào?"
Đang ăn một cách căng thẳng, còn bị ba chị tra hỏi làm cho tôi mất tự nhiên. Bỗng tôi cảm thấy chân mình như có cái gì cọ cọ vào, định hình lại kĩ càng, là chân của chị. Tôi lén lút nhìn chị, thấy chị vẫn cắt bít tết và nhai một cách điềm đạm như thể chuyện chị cọ chân chị vào cẳng chân tôi là chuyện không có vậy đó.
"Đại học kinh tế."
Bốn chữ này là chị viết vào chân tôi. Tôi ngay lập tức hiểu ra, liền đáp ngay.
"Là đại học kinh tế ạ."
"Vậy sao, tốt đấy, có thể phụ giúp Joohyun, con bé tuy rất giỏi nhưng làm một mình vẫn mệt."
"Dạ vâng." Tôi thở phào nhẹ nhõm vì mình được thoát nhưng không, ba chị không hề để cho tôi một khoảng thời gian thoái mái cho dù chỉ là ngắn ngủi.
"Seungwan, vì con sau này sẽ là người phụ giúp Joohyun sau này nên ta muốn hỏi con thử một vấn đề mà ta đang rất đau đầu. Giá cổ phiếu của ngân hàng SS hiện nay đang ở mức thấp, ta muốn hỏi con tập đoàn SB của chúng ta có nên bỏ tiền mua hay không bởi nếu chúng ta mua thì chúng ta càng có vị thế vững mạnh trong ngành tài chính ở Hàn Quốc vì KD là ngân hàng thương mại lớn nhất HQ, nhưng nếu chúng ta mua thì không nắm rõ được KD có thể tồn tại được lâu hay không bởi vì ngân hàng này đang gặp vài vấn đề lục đục nội bộ mà có thể dẫn đến mức công bố phá sản và sự liên kết giữa chúng ta và ngân hàng thương mại KD lớn nhất HQ sẽ bị phá vỡ. Theo con, có nên mua hay không?"
