Tống Vũ Kỳ hoảng hốt nhìn lên. Ôi thôi chết rồi, sao cô lại quên mất là còn có hắn chứ? Lại nói, trước kia Hoàng Cảnh cha hắn và mẹ cô từng có quan hệ, hắn có thể cũng thù ghét mẹ cô lắm!
"A... thật ra.. lạnh quá nên tôi nói sảng đó... haha.."
"Em không nói dối tôi được."
Cô câm nín!
Hoàng Húc Hi bước tới, đỡ cô đứng dậy, nắm thật chặt tay cô, hướng tới phần mộ trước mặt, chậm rãi nói.
"Mẹ vợ, thời gian qua không tới đây ra mắt với mẹ, thật có lỗi. Con hứa, sẽ chăm sóc Tiểu Kỳ của mẹ thật tốt, sẽ không để cho cô ấy chịu bất cứ tổn thương nào. Cô ấy muốn đốt nhà, con giúp cô ấy kiếm xăng. Cô ấy muốn chém người, con tìm dao cho cô ấy. Kẻ thù của cô ấy cũng là của con. Xin mẹ hãy tin tưởng mà giao Tiểu Kỳ lại cho con chăm sóc."
Tống Vũ Kỳ lần đầu thấy hắn nói dài lại còn thành tâm, nhất thời đớ cả người. Người này... thế mà lại không ghét mẹ cô. Những lời nói của hắn cũng làm cô cảm động, vừa nín được một chút lại rưng rưng.
"Thời gian qua làm cô ấy khổ cực, là lỗi của con. Sau này sẽ không có lần nào nữa. Con yêu cô ấy, tình cảm này là chân thành. Mỗi ngày chính là sẽ yêu thương, cưng chiều cô ấy, nhất định không để cô ấy chịu khổ."
Tống Vũ Kỳ không dám tin nhìn Hoàng Húc Hi.
"Nhìn cái gì? Em còn không từ biệt mẹ? Chúng ta cần phải về, tuyết đã rơi mau hơn rồi."
Tống Vũ Kỳ rút tay khỏi tay hắn, cô quỳ xuống, sờ lên di ảnh nhỏ, nơi có gương mặt của mẹ cười tươi, vô thức mỉm cười.
Thế giới của con bây giờ, sẽ không còn màu bi ai nữa!
"Về th-..."
"Tống Vũ Kỳ!"
...
Lúc Tống Vũ Kỳ mở mắt ra, đập vào mắt cô chính là gương mặt siêu đẹp của Hoàng Húc Hi. Cô giật mình, hơi lùi ra sau. Bàn tay của hắn nhanh chóng đỡ lấy đầu của cô, không cho cô đập đầu vào thành giường.
"Anh..."
"Tiểu Kỳ, cảm ơn em."
Hả?
Bàn tay của hắn chậm rãi sờ lên cái bụng còn phẳng lì của cô, giọng nói có chút nhanh và vui vẻ, trong mắt còn ánh lên niềm hạnh phúc.
"Trong này, chính là con của chúng ta."
Thấy Tống Vũ Kỳ vẫn ngu ngơ, Hoàng Húc Hi thở dài. Hắn nghĩ rằng cô gái này ngủ tới phát ngốc rồi.
"Ngốc, em có thai rồi."
Cô có thai rồi?
Tống Vũ Kỳ lắc đầu không tin. Hoàng Húc Hi liền đưa cho cô tờ giấy khám thai, trong hình ảnh siêu âm, cái chấm nhỏ đó, nhìn rất quen mắt. Tống Vũ Kỳ nhìn chằm chằm một lúc lâu, hết nhìn hắn rồi lại nhìn tờ giấy, ngón tay còn miết nhẹ, tựa như cô không tin, chính mình lại có niềm vui sớm như vậy.
"Kỳ, sao thế?"
Giọng Hoàng Húc Hi có chút trầm, hắn biết cô còn ám ảnh việc hắn làm cô sảy thai, biết cô có thể bài xích mình, nhưng vẫn nói cho cô nghe. Nhìn cô im lặng, cứ nghĩ cô sắp làm loạn rồi.
![](https://img.wattpad.com/cover/201399004-288-k377594.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
luqi | nắm tay sai gả đúng người
Romancetống vũ kỳ cũng không biết tại sao lại là hắn mà...