Số giường bệnh ở những bệnh viện luôn không đủ để đáp ứng, nên khi Hứa Bác Dụ muốn hồi phục cần đến nửa năm, cũng không thể vẫn luôn ở trong phòng bệnh chiếm dụng tài nguyên. Vừa rồi sau khi tìm hiểu tình huống với bác sĩ chủ trị thì Hứa Mạch biết được, ông chuẩn bị xuất viện vào cuối tuần, dọn đến ở viện dưỡng lão.
Dù sao ông cũng đã lớn tuổi, đi đứng có phần không tiện, tuy là không phục nhưng không thể không chấp nhận mình đã già.
Trong trí nhớ của cô thì ông luôn xụ mặt xuống, mi hơi nhíu lại, giữa trán nhô cao lên. Các học sinh thì khúm núm theo sát phía sau, không dám ngẩng đầu.
Còn ông ở trước mắt bây giờ như vua sư tử tuổi già sức yếu, không còn là người đứng đầu trong đàn sư tử nữa, gần đất xa trời, dần dần già đi, từng bước chân thong thả nặng nề đi đến sát biên giới hoang mạc, cô độc chờ đợi tử vong.
Nếu như không gặp được Mẫn Nguyệt thì Hứa Mạch cảm giác được bốn mươi, năm mươi năm sau bản thân cô cũng sẽ đi con đường giống như ông. Nhưng, Mẫn Nguyệt đã cho cô sự ấm áp, dạy cô thể hiện sự yêu thương với người mà cô lưu tâm.
Trong lòng cô lúc này không còn hoang vắng nữa nên cô cũng không đành lòng để Hứa Bác Dụ một thân một mình sống trong thế giới cằn cỗi. Vì vậy cô ngỏ lời, hãy đi với con, cùng nhau về thành phố S.
Hứa Bác Dụ hơi giật mình, dưới đáy mắt đục ngầu nổi lên một tầng thủy quang. Ông nhắm mắt lại, đặt tay lên đầu Hứa Mạch, nói: "Được".
Gia đình bị chia cắt gặp nhau ở một thành phố khác, chào đón sum vầy.
Xe của Hứa Mạch và xe cứu thương cùng nhau chạy vào khuôn viên Bệnh viện liên kết Đại học F, tin tức Hứa Bác Dụ nằm viện rất nhanh đã truyền khắp bệnh viện, Viện trưởng và Chủ nhiệm Trịnh nối tiếp nhau đến thăm, cũng vô tình nhìn thấy Hứa Mạch thường xuyên chăm sóc bên giường, quan hệ của hai người thế nào không cần nói cũng đã biết.
Chỉ trong một tuần mà tin tức đã truyền đến những bệnh viện khác, Giang Huệ và Mẫn Quang Dương cũng đã đến thăm bệnh, thuận tiện gặp mặt thông gia.
Mẫn Quang Dương cực kì vui vẻ, trong toàn bộ giờ thăm bệnh ông đều lôi kéo Hứa Bác Dụ đi khắp nơi và nói về những căn bệnh khó mà ông từng gặp trong mấy năm qua.
Sau khi rời đi Mẫn Quang Dương còn rất hưng phấn vì gặp được tri âm giữa cao sơn lưu thủy, ông vừa lái xe vừa lẩm bẩm: "Thật trùng hợp, Giáo sư Hứa quả nhiên là ông của Hứa Mạch, ai da vậy thì tốt quá rồi, có thể kết thông gia với ông ấy, tốt quá tốt quá".
Mẫn Quang Dương tự mình cảm thán đến sinh ra nghiện, cũng chẳng hi vọng có người đáp lại lời của mình, ông quay sang nhìn người bên cạnh hỏi: "Tình huống gia đình của Hứa Mạch như vây bà cũng biết rõ rồi, chuyện này cũng không cần phải lo lắng nữa rồi chứ?".
Giang Huệ ôm cánh tay đưa mắt nhìn về phía trước: "Không biết nên nói với ông sao nữa, đến thăm bệnh mà toàn nói chuyện về khoa Ngoại các ông, nhà của họ xảy ra biến cố lớn như vậy, ông không quan tâm một chút nào sao? Cũng không hỏi tới một câu, thật là".
BẠN ĐANG ĐỌC
[BHTT][ĐANG BETA] Tâm Sự Ngọt Nhất Thế Giới - Tinh Đường
RomanceTÂM SỰ NGỌT NHẤT THẾ GIỚI Tác giả: Tinh Đường Editor: breakmin_yi hay R.Y. gì cũng là mình :)) Văn án: [Yêu chị là tâm sư ngọt ngào nhất của em] Toàn bộ bệnh viện đều biết, Hứa Mạch của Khoa Ngoại Lồng Ngực là một đóa cao lĩnh chi hoa (1), y thuật b...