Chương 88 Chuyển về lại.Trang phục còn chưa đưa tới, các thực tập sinh diễn tập xong một lượt tạm thời không có việc gì làm. Chẳng qua nhân viên công tác đã thông báo riêng, tất cả mọi người không thể tự ý rời đi, để tránh tình huống lúc cần người thì tìm không thấy đâu.
Lâm Gia và Giang Liễm đến khán phòng ngồi. Tùy ý đảo mắt nhìn hai bên sân khấu thấy còn một nhóm vẫn đang diễn tập, Giang Liễm ngồi ở chỗ khuất sáng quay đầu sang hỏi cậu từ: "Sáng sớm mấy giờ dậy? "
Đoán rằng Lâm Gia trước đêm công diễn sẽ không thể nào ngủ ngon được, Giang Liễm mới hỏi như vậy.
Ngọn đèn trên sân khấu thỉnh thoảng sẽ quét tới, có hơi chói mắt. Lâm Gia vô thức híp đôi mắt cay cay lại, tránh né ánh đèn chói mắt, mới lắc đầu nói: "Không ngủ. "
"Không ngủ? " Giang Liễm nghe vậy, nhíu mày lại, "Bây giờ em nhắm mắt lại ngủ một giấc, trang phục đưa tới anh gọi em."
Lâm Gia mở mắt ra, "Ngủ ở đây luôn sao?"
Giang Liễm hỏi: "Em sợ ồn à? "
Lâm Gia nói: "Em có cảm giác mặc kệ bây giờ mình ở đâu, đều có thể lập tức ngủ. "
Cậu cong hai đùi lại, vùi thân thể vào trong chỗ ngồi rụt lại, gục đầu xuống nhắm mắt, rất nhanh đã bỏ ngoài tai tiếng nhạc ầm ĩ trên sân khấu, lặng lẽ chìm vào trạng thái ngủ say.
Lưng ghế dựa ở khán đài rất thấp, Lâm Gia nằm cuộn mình tựa trên ghế, bả vai và đầu không có gì để chống đỡ.
Sau khi cậu ngủ, đầu cũng dần dần rủ xuống. Đầu rũ càng ngày càng thấp, cảm giác khó chịu trên cổ cũng càng ngày càng nặng hơn. Mặc dù đang chìm vào giấc ngủ, nhưng cậu vẫn có thể mơ hồ nhận ra được phía sau cổ truyền đến cảm giác bủn rủn.
Lâm Gia vô thức nhấc đầu lên, nhưng sau đó không lâu đầu lại hạ xuống. Cậu lại lần nữa nâng lên, cũng chỉ duy trì được vài giây, đầu lại rũ xuống.
Cậu ngủ ngồi trên ghế cái đầu cứ gật gật, ở trong mắt Giang Liễm, tựa như một con chim gõ kiến đang nhắm mắt lại đứng ở trên cành, chốc chốc lại mổ nhánh cây khô vậy.
Đợi lúc Lâm Gia lại ngẩng đầu lên không biết lần thứ mấy, đầu cậu rơi vào trên bả vai cứng rắn vững chãi của Giang Liễm, không tiếp tục hạ xuống nữa.
Trong tia sáng lờ mờ, Giang Liễm giơ bàn tay lên, đẩy đầu Lâm Gia gác lên trên vai mình, để đầu cậu gối lên vai mình ngủ.
Bên cạnh đột nhiên vang lên một tiếng cười khẽ, Minh Nhượng không biết đã vào khán phòng từ lúc nào, đang ung dung đứng trong hành lang nhìn Giang Liễm và Lâm Gia, "Các cậu đang làm gì vậy?"
Giang Liễm liếc hắn một cái, "Cậu ồn quá đấy."
"Tôi thấy cậu ấy cũng đâu có dáng vẻ bị đánh thức đâu." Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng Minh Nhượng vẫn là thấp giọng, khom lưng ngồi trên tay vịn ghế, "Giang Liễm, cậu đây là nghiện cảm giác bên cậu ta rồi nên không nỡ chấm dứt? Hay là nói một cách khoa trương nghiêm túc hơn, cậu đang định hẹn hò yêu đương với cậu ta?"
BẠN ĐANG ĐỌC
Lặng thinh (HOÀN)
RomanceHán Việt: Không lộ thanh sắc Tạm dịch: Lặng thing Số chương: 95 chương+2 phiên ngoại Tác giả: A Nguyễn Hữu Tửu Dịch: Yeah Nguồn: http://khotangdammyfanfic.blogspot.com/2019/08/khong-lo-ra-ve-gi.html Tình trạng: Hoàn thành Văn án: Lúc không yêu em, a...