Chương 85 - Chiến tranh lạnh

21.3K 1.7K 728
                                    

Hầu Mạch khóc rồi

(Edit: Mèo Bay/Do not reup)

---

Sau khi Tùy Hầu Ngọc trở lại phòng ngủ, bọn Đặng Diệc Hành mon men đến gần khuyên vài câu, đều bảo cậu đừng giận, Hầu Mạch là loại miệng tiện nhưng tâm tính thiện lương, cả đám bọn họ ngày nào cũng phải tha thứ cho cái miệng thối của Hầu Mạch đến 800 lần, vậy nên đừng tính toán với hắn làm gì.

Nghe Hầu Mạch nói chuyện thì phải cho vào tai trái cho ra tai phải, đừng có để bụng.

Lúc này Tùy Hầu Ngọc cơ bản đã khôi phục trạng thái bình thường, ngoại trừ ngoài mặt không vui lắm thì những cái khác đều rất bình thường. Nghe lời khuyên của Đặng Diệc Hành, cậu chỉ đáp một tiếng "Ừ".

Thái độ rất tốt, nhưng có vẻ không muốn nói chuyện.

Cuộc nói chuyện rơi vào cục diện bế tắc, bọn Đặng Diệc Hành cũng không hót tiếp nữa, vội vàng quay đi việc ai người nấy làm.

Thực ra Tùy Hầu Ngọc vẫn suy nghĩ nãy giờ, lúc Hầu Mạch quay lại cậu có nên xin lỗi không, có nên nói rõ ràng với Hầu Mạch không.

Cậu thực sự chỉ đam mê bộ đề kia, không ngờ việc đến muộn lại nghiêm trọng đến mức đó, cũng không hề nghĩ đến việc bỏ đội.

Cậu chưa suy nghĩ xong việc lúc lên lớp 12 có nên tập trung học tập hay không, còn phải xem tình huống lúc đó rồi mới quyết định, nhưng ít nhất cậu không muốn bỏ qua cuộc thi đấu toàn quốc năm tới, cậu nhất định phải tham gia.

Kết quả là đợi mãi Hầu Mạch vẫn chưa về, lúc cậu xem app bài giảng thì nghe thấy tiếng bàn luận của bọn Đặng Diệc Hành.

Đặng Diệc Hành gấp gáp hỏi Thẩm Quân Cảnh: "Tao nghe nói người nhà Tang Hiến đến đón? Đại sư huynh cũng đi à?"

"Tao cũng không rõ, hình như là hai người đi cùng nhau, mấy người chơi bóng rổ bên kia nhìn thấy."

"Không phải chứ... Có nghiêm trọng không?" Đặng Diệc Hành nói rồi lấy điện thoại ra gọi cho Hầu Mạch nhưng không có người nhận, lại chán nản để điện thoại xuống, "Không nghe máy."

"Chắc không rảnh để nghe rồi, còn phải trấn an Tang Hiến nữa."

"Làm sao thế nhỉ? Lúc giải tán còn rất bình thường mà."

Nhiễm Thuật ở giường trên cũng nghe trộm, lập tức ló đầu ra hỏi: "Sao vậy?"

Đặng Diệc Hành mặc dù to mồm nhưng cũng biết cái gì có thể nói, cái gì không thể nói, chuyện này lại không tiện nói khắp nơi, vì vậy thở dài: "Cái này là việc riêng của họ, bọn tôi cũng khó nói, nếu sau này mọi người quen thân hơn chắc sẽ biết thôi."

Càng che che giấu giấu thì càng khiến người ta để ý.

Nhiễm Thuật ở giường trên hàm hồ nói: "Thần, thần thần bí bí... chẳng lẽ láo nháo đòi tự tử?"

Đặng Diệc Hành sợ hết hồn, trợn mắt nhìn Nhiễm Thuật.

Nhiễm Thuật bị cái nhìn này làm cho cứng cả người, bật thốt "đờ cờ mờ" một câu, ông đây đoán đúng thật rồi?

[Đam mỹ] Sao Tôi Có Thể Thích Cậu Ta Được? - Mặc Tây KhaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ