Chương 46

394 17 0
                                    

An Tiểu Cẩm rất bảo vệ chủ nhân của mình, nàng ta chạy tới kéo An Nguyễn Nguyễn ra, sau đó che chắn An Nguyễn Nguyễn ở phía sau, nơm nớp lo sợ nói: "Không ai có thể tổn thương tiểu thư nhà ta, cho dù ngươi là hoàng đế cũng không được."

Ôn Hạc Hiên không đề phòng xảy ra chuyện như vậy, sau khi bị An Tiểu Cẩm kéo ra hắn quay đầu liếc nhìn Xa Lương Cát.

Ánh mắt kia khiến hai chân của Xa Lương Cát mềm nhũn, suýt nữa quỳ xuống bên đường, hắn ta không khỏi trừng mắt liếc nhìn An Tiểu Cẩm, nghĩ thầm tiểu nha đầu này đầu óc có vấn đề hay sao ấy?

An Nguyễn Nguyễn sửng sốt, sau khi phản ứng lại thì nở nụ cười không phúc hậu. Ban đầu nàng còn hơi sợ A Hiên tức giận, sau trò cười này nàng đã bình tĩnh trở lại, thấy Ôn Hạc Hiên vẫn mang biểu cảm mưa gió sắp tới trên khuôn mặt nghiêm nghị, nàng trốn phía sau An Tiểu Cẩm hết sức bạo dạn làm mặt quỷ với hắn.

Ôn Hạc Hiên dở khóc dở cười, cơn giận tích góp từng tí một bắt đầu từ khi biết nàng đi tìm mình đã bị khuôn mặt quỷ của nàng hù chạy mất.

Hắn vòng qua An Tiểu Cẩm nắm lấy tay An Nguyễn Nguyễn, bế nàng lên ngựa của mình, chạy nhanh về quân doanh, lại ở trước mặt chúng tướng sĩ bế nàng đi thẳng vào trướng vua.

An Nguyễn Nguyễn nhìn sắc mặt hắn, bất chấp thẹn thùng: "Ngươi rất tức giận?"

Ôn Hạc Hiên cảm thấy phải dọa nàng một chút để nàng ghi nhớ, thế là hắn ra vẻ hung dữ với nàng: "Không có lần sau."

An Nguyễn Nguyễn thật sự không dám cam đoan đây là lần cuối cùng, nàng dè dặt hỏi: "Nếu có thì sao?"

Ôn Hạc Hiên nghiêm túc nói: "Vậy ta khiêng nàng trở về, phái người trông chừng nàng."

"Ngươi đây là nhốt ta." An Nguyễn Nguyễn phản kháng, "Nhốt là phạm pháp."

"Phạm pháp của ai?" Ôn Hạc Hiên nghiêng đầu nhìn nàng, "Thế gian này còn có luật pháp nào lớn hơn trẫm?"

Đây là lần đầu tiên hắn ở trước mặt An Nguyễn Nguyễn xưng là "Trẫm", có thể thấy được cơn giận không nhỏ. An Nguyễn Nguyễn lập tức chấn chỉnh, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc, hết sức thành khẩn nhận lỗi: "Ta xin lỗi, ta sẽ cố gắng không có lần sau."

Ôn Hạc Hiên tức giận bật cười, rõ ràng lần sau nàng còn dám, nhưng hắn cũng chỉ dám ngoài miệng hung dữ với nàng, thật sự không dám nhốt nàng lại.

Hắn bất đắc dĩ nói: "Ta không phải tức giận, là ta lo lắng. Nàng có biết dọc đường đi có bao nhiêu nguy hiểm không? Lỡ như bên nước Tấn biết nàng là người trong lòng của ta, phái thích khách ám sát nàng thì làm sao? Nếu nàng xảy ra việc bất trắc, bảo ta làm thế nào đây?"

Nếu hắn mắng thẳng còn tốt hơn, nhưng lại thốt ra lời nói dịu dàng chứng tỏ tấm lòng, An Nguyễn Nguyễn nhất thời không thể chống đỡ. Nàng sợ nhất người khác dùng tấm lòng thành tâm đối đãi với nàng.

An Nguyễn Nguyễn đi qua nắm tay hắn: "Ta bình an đến bên cạnh ngươi rồi, cho nên đừng lo lắng được không?"

Ôn Hạc Hiên mềm lòng bởi nàng làm nũng, không giữ được khuôn mặt lạnh. Hắn thở dài, ôm An Nguyễn Nguyễn vào lòng mới dám thả trái tim treo cao về chỗ cũ: "Lương Cát nói nàng tới tìm ta, nhưng khi hắn lên đường đuổi theo lại không phát hiện nàng, ta luôn thấp tha thấp thỏm, suýt nữa bỏ lại thành trì đi tìm nàng. Giờ phút này ta chỉ cảm thấy may mắn, nàng rời khỏi ta trước, ít có người biết nàng đối với ta có bao nhiêu quan trọng, bằng không..."

Nhặt một tên ngốc là hoàng đế - Đới Gia NinhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ