Khi Yến Kiêu đi vào, nhìn thấy một nam nhân quỳ trên đất, hắn quần áo tả tơi, đầu bù tóc rối, cả người tản ra mùi rượu nồng nặc, hôi thối tới mức khiến nàng muốn nghẹt thở
Người nọ gục đầu xuống, tinh thần hốt hoảng nhưng dù sao cũng từng đọc sách, nói chuyện vẫn rất có trận tự “hoảng sợ không chịu nổi một ngày, chỉ hối hận đã muộn, ta cũng không còn tâm trí đi thi, cũng không biết nên làm thế nào cho phải. Khi các ngươi tới, ta ngược lại bình tĩnh hơn”
Người nọ tên Trương Danh Minh, cùng học tại một thư viện với Tùy Khôn, mấy lần trước đều cùng nhau đi thi, năm nay cũng không ngoại lệ. Tháng trước khi đến Bình An huyện, bọn họ ngẫu nhiên gặp một cử tử khác cũng đi thi, hai bên tụ lại làm văn hội, uống rượu. Trong lúc mơ mơ màng màng, bọn họ liền theo người kia đến thanh lâu “mở rộng tầm mắt”, sau đó liền si mê một kỹ nữ Hồng Nhạn, lại còn cùng nhau tranh giành tình cảm. Mấy chục năm gian khổ học tập, nào đã trải qua chuyện này, một khi rơi vào liền không thể tự kềm chế
“Ta tự nhận dung mạo, học thức đều không thua Tùy Khôn” Trương Minh thất hồn lạc phách nói “nhưng Hồng Nhạn lại chung tình với hắn, trong lòng khó tránh khỏi oán hận. Ngày đó Tùy Khôn uống say, Hồng Nhạn lén chạy đến nói với ta, Tùy Khôn đã nhục nhã và áp chế nàng thế nào. Ta lúc đó giận đến mất lý trí, nghĩ người gù như Tùy Khôn cũng dám như thế” Hắn cười thảm hai tiếng, nói tiếp “giờ nghĩ tới, bất quá đây chỉ là gian kế của tiện nhân kia thôi, nhưng khi đó ta đầu óc lú lẫn, chỉ nghĩ giúp nàng trút giận, liền lấy cớ tìm cảnh làm thơ mà hẹn Tùy Khôn đến Thúy Bao sơn. Hắn đương nhiên không chịu thừa nhận, ta lại cho rằng hắn giảo biện, nhất thời giận công tâm liền dùng dao nhỏ đâm chết hắn”
Nhiều ngày qua hắn luôn mơ hồ, nhưng sau khi rời khỏi thị phi, cũng dần suy nghĩ cẩn thận, nhưng hối hận đã muộn
Bàng Mục gật đầu, tiền căn hậu quả đúng như những gì đã tra được. Có điều để đảm bảo, hắn vẫn bảo Trương Minh miêu tả kỹ càng quá trình giết người, lại kêu Yến Kiêu và Quách ngỗ tác đối chiếu
Trương Minh cau mày suy nghĩ hồi lâu, do dự nói “ta lúc đó đầu óc mơ hồ, chỉ đâm loạn vài đao, thực sự không nhớ rõ đâm bao nhiêu cái. Chỉ là về sau bình tĩnh lại, cảm thấy sợ hãi, nhớ tới lão nhân nói oan hồn tới đòi mạng, vì thế lại rạch mặt hắn”
Yến Kiêu và Quách ngỗ tác nhìn nhau, biết rõ còn cố hỏi ‘trên quần áo có dính máu không?”
Chợt nghe có giọng nữ, Trương Minh ngẩng đầu, có chút kinh ngạc nhìn nàng hồi lâu, sau đó thu hồi tầm mắt “có, rất nhiều mắt, ta chưa bao giờ nghĩ tới một người lại có thể chảy nhiều máu như vậy, chảy đầy tay, đầy người ta. Ta thấy trước mắt đều là một màu đỏ. Ta thật sự rất sợ, sợ chết, sợ bị người phát hiện liền cởi ra ném” Hắn tựa như hồi tưởng lại cảnh tưởng lưỡi dao bén nhọn đâm vào da thịt cùng với máu nóng bắn tung tóe trên người mình, cả người hắn dính nhớp và mùi tanh, còn có ánh mắt và biểu tình khiếp sợ của Tùy Khôn
BẠN ĐANG ĐỌC
[Hoàn Edit - Chưa Beta] Đại huyện lệnh tiểu ngỗ tác
General FictionTác giả: Thiếu Địa Qua Độ dài: 156 chương(cả ngoại truyện) Nguồn convert: https://wikidich.com/truyen/dai-huyen-lenh-tieu-ngo-tac-XQZoDFS4CG8_tFs4 Cặp đôi: Yến Kiêu - Bàng Mục Bình An huyện một chút cũng không bình an, trộm cướp hoành hành Xuất hiện...