Chương 136

872 74 1
                                    

Nhậm Trạch mặc dù hét lớn, nhưng xung quanh tiếng người ồn ào, trừ bỏ mấy người ở gần đó, gần như không ai nghe thấy.

Đồ Khánh cưỡi ngựa ở đằng trước phụ trách cảnh giới, theo bản năng quay đầu nhìn một cái, thấy Nhậm Trạch vẫy tay với đám người, hơi hơi nhướng mày, không nói lời nào quay trở về.

Ngoài Tống Lượng ở bên ngoài xe ngựa nhìn ngó lung tung, đáng tiếc trong dòng người chen chúc xô đẩy không nhìn ra Nhậm Trạch từ biệt ai, cộc lốc hỏi:

"Nương ngươi đến đưa ngươi à?”

Nhậm Trạch liều mạng nhìn lại mấy lần cuối cùng, thấy đám người Yên Loan thực sự chen đến bất động, lúc này mới lưu luyến lùi vào trong xe ngựa, cả người giống như không còn sức lực nhắm mắt lại, khẽ ừ một tiếng.

“Thật tốt.” Tống Lượng thản nhiên thở dài.

Nhậm Trạch theo bản năng mở to mắt, thấy trên mặt mãng hán toát ra thần sắc hâm mộ.

“Ngươi còn có nương,” Tống Lượng sờ sờ cái mũi, “Nương ta đã mất lúc ta bảy tuổi.”

Nhậm Trạch ngẩn ra, đáy lòng đột trút ra một loại cảm xúc bị phong ấn đã lâu, tùy ý trào ra.

Hắn nâng mắt nhìn màn xe không ngừng đung đưa, nụ cười như băng tuyết thanh tuyền, “Đúng vậy, ta còn có nương.”
Chỉ cần sống, vẫn còn có hy vọng.

Đi đường vào đông ở phương bắc thật sự không phải trải nghiệm thú vị, không có phong cảnh, không thể cưỡi ngựa. Cả đại đội nhân mã không thể nâng tốc độ.

Từ sớm đến tối, nép mình trên xe ngựa không có công năng giảm sóc, Yến Kiêu quả thực bội phục Bạch Ninh không nôn nghén.

Cũng may Tuấn Ninh phủ cách kinh thành không xa, giống bọn họ, đi không nhanh không chậm, hơn mười ngày là có thể đến nơi.

Vào buổi tối mùng mười tháng chạp, ở trạm dịch, xe ngựa vừa mới dừng hẳn, mọi người gấp không chờ nổi nhảy xuống hoạt động chân tay.

Liêu Trăn khoác một kiện áo choàng da hồ ly màu xám bạc, chiếc mũ lớn che hết gần khuôn mặt của nàng ở bên trong, chỉ lộ ra hai gò má phồng lên.

Tiểu cô nương rất tức giận, bên trong ăn mặc nhiều lớp, bên ngoài lại mặc áo choàng da thật dày, nóng đến mức ra mồ hôi, nháo muốn cởi quần áo, bị Đổng phu nhân lãnh khốc vô tình đè lại.

Liêu Trăn dẩu miệng, nhấc cái chân ngắn đá tuyết đọng trên mặt đất, khóe mắt thoáng nhìn Yến Kiêu, thanh thúy kêu to, “Tiểu cô cô!”

“Ai u, Trăn nhi của chúng ta đói bụng sao?” Yến Kiêu khom lưng lấy một quả pháo nhỏ, cười nói, “Buổi tối chúng ăn lẩu.”

Đi đường mỏi mệt, tiểu cô nương ăn uống cũng không được tốt, giữa trưa hôm nay hầu như không ăn, mọi người đều có chút lo lắng. Nhưng lúc này thấy nàng sung sức như vậy, phỏng chừng là không có việc gì.

Liêu Trăn liên tiếp gật đầu, đặc biệt gọi món ăn nói: “Muốn ăn dưa chua!”

Đã nhiều ngày ngồi trên xe ngựa, nàng không chải đầu kĩ, cái mũ trùm đầu không có chỗ đỡ, theo động tác của nàng không ngừng trượt xuống, gần như che hết cái mũi.

[Hoàn Edit - Chưa Beta] Đại huyện lệnh tiểu ngỗ tácNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ