♡♡ ♡♡
Sau khi nói xong, Lâm Y Phàm mới chịu ngồi ngay ngắn lại vị trí của mình. Khóe môi anh cong lên một chút.
Thật như anh nghĩ, tình cảm của Trần Hinh đã nhiều đến vậy, chỉ cần một lời tỏ tình thì sẽ hoàn toàn gật đầu đồng ý.
Hai ngày trước, vào ngày giỗ của An Hạo Hiên, Lâm Y Phàm đã cực lực ngồi suy ngẫm những điều Dương Vũ khuyên can. Hãy tạm gác lại quá khứ mà sống cho hiện tại. Lời khuyên rất hay, và bản thân anh đang cố gắng làm điều đó đây.
Giữa việc kiên trì giữ lấy hình bóng một người cũ trong tim với thay vào một người mới để làm ấm lòng mình thì cái thứ hai hẳn sẽ tốt hơn rất nhiều.
Trái tim này đã bị quá khứ tàn nhẫn kia cào xé đến đầy vết xước, máu dường như cũng đông lại, nó trở nên lạnh lẽo khô khốc theo từng ngày.
Bây giờ có một người xuất hiện chấp nhận làm lành nó, đắp vá nó, cớ nào lại còn ngang bướng không chịu đồng ý ? Cự tuyệt ư ? Chỉ làm khổ cả hai mà thôi.
Vì sao ư ? Vì bản thân Lâm Y Phàm cũng nảy sinh tình cảm với Trần Hinh mất rồi.
Hiện tại, có lẽ với anh, Trần Hinh đã chiếm một vị trí tốt nhất, lớn nhất, quan trọng nhất trong tim.
Tốt thôi, tôi sẽ cố gắng làm em hạnh phúc bằng hết sức mình, Tiểu Hinh. Nếu như tôi có làm em tổn thương thì hãy tha thứ cho con người này, vốn dĩ những điều lãng mạn tựa như nói chuyện dịu dàng hay làm trò bất ngờ đều đã nằm trong quá khứ, bây giờ có lẽ rất khó để thực hiện.
Trần Hinh khẽ cất tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của Lâm Y Phàm : " Này..."
Lâm Y Phàm nhíu mày nhìn sang bên cạnh, nở nụ cười hơi gượng gạo : " Sao vậy ? Lúc nãy...có phải em đã rất sợ không ? "
Trần Hinh không trả lời, giương mắt nhìn anh rồi khẽ gật đầu. Cậu sợ lắm, cứ tưởng trái tim bé nhỏ này lọt ra bên ngoài mất tiêu rồi.
Khoảnh khắc cả cơ thể này bị áp dưới thân thể to lớn của Lâm Y Phàm, Trần Hinh cảm giác được sự an toàn từ nơi đó. Nếu có anh ta ở bên, Trần Hinh sẽ chẳng sợ gì cả.
Mà giây phút đó cũng làm cậu sững người vài giây, khuôn mặt cứ cứng đờ chấp nhận nụ hôn hung hăng đó, còn bất giác gật đầu khi vừa được tỏ tình. Thật lòng vẫn chưa tin Lâm Y Phàm yêu mình nhưng dù đó là lời nói dối thì Trần Hinh vẫn vui lòng chấp nhận.
Chỉ cần anh ấy ở bên cạnh, cậu sẽ chấp nhận tất cả. Chỉ riêng Lâm Y Phàm mà thôi.
Nhớ trước đây, xung quanh luôn ít bạn bè, mỗi ngày đi học đều chỉ trốn mình trong góc lớp đưa mắt nhìn ngó mọi người. Tiếng cười nói đó nghe thật giòn giã, nó khiến Trần Hinh căm ghét thực tại. Cái thực tại mà ở đó cậu không có lấy một người bạn thân để sẻ chia, luôn hứng chịu những ánh mắt sắc lạnh từ những đứa trẻ cùng tuổi.
Bọn họ bảo rằng cậu không có ba, như vậy sẽ không phải là một gia đình hạnh phúc. Sao lại không hạnh phúc ? Chẳng phải mỗi ngày đi học về được mẹ nấu cho những món ngon, được mẹ ôm vào lòng thơm thơm vài cái là đã quá hạnh phúc rồi sao ?
BẠN ĐANG ĐỌC
|BOYLOVE/COMPLETED| Hỏa Hỏa & Băng Băng
RandomAuthor: @SUNQINGtheWriter. Lưu ý: KHÔNG CHUYỂN VER DƯỚI MỌI HÌNH THỨC Full truyện: sunqingtheauthor.wordpress.com Nguồn ảnh gốc: xuanlocxuan.deviantart.com Để tôi kể bạn nghe câu chuyện về một ngọn núi lửa yêu say đắm một khối băng. Tất nhiên, sau v...