CHƯƠNG 19 ♡ Giải Oan

11.4K 756 19
                                    

♡♡   ♡♡

    Đoạn lúc cả hai rời khỏi thì trời đã hoàn toàn tạnh mưa. Trên lá bây giờ chỉ còn đọng lại vài giọt nước trong suốt, lạnh buốt.

    Dương Vũ mơ mơ màng màng theo sau Lâm Y Phàm ra xe. Đến lúc yên vị vẫn chưa tỉnh hẳn. Đầu óc mờ mịt, chỉ biết rằng cả hai sắp đến gặp Mặc Viêm.

    Gặp cái con người đã gây ra cái chết cho Lưu Huyền Chi, sau đó là dồn tất cả mọi tội lỗi cho anh. Thật khốn nạn mà. Dương Vũ nhíu mày nhớ lại, bỗng chốc lửa giận trong lòng trỗi dậy. 

" Sao cậu lại biết chỗ thằng đó?" Dương Vũ thở hắt ra một hơi, hậm hực hỏi.

    Lâm Y Phàm mắt vẫn ngó thẳng chuyên tâm lái xe, vẻ mặt không chút gợn sóng, điềm đạm trả lời, " Có người đưa địa chỉ cho tôi."

" Ai? " Dương Vũ kinh ngạc quay sang.

" Lâm Viên." Lâm Y Phàm tay điều khiển vô lăng điên cuồng, khẽ nhếch môi.

     Lâm Viên? Chẳng phải đó là anh trai cậu ta sao? Thân mấy năm trời cũng biết đôi chút về Lâm gia. Cha hắn là hiệu trưởng một trường đại học có tiếng. Lâm Viên anh trai thì là một vị luật sự tính tình khô khốc lãnh đạm, có phần độc đoán.

    Rõ ràng là luật sư mà làm việc chẳng khác nào một gián điệp thật sự. Quả là bất ngờ. Dương Vũ nghĩ nghĩ rồi cong môi lên.

Trong xe chỉ còn lại tiếng vì vù của máy lạnh tỏa ra, cả hai đều im lặng làm việc riêng của mình.

    Một tiếng sau, chiếc xe đã dừng hẳn lại trước một căn nhà tương đối nhỏ, nhìn thoáng qua trông rất đơn sơ, như nhà hoang vậy.

    Dương Vũ bước xuống xe, ngước nhìn ngôi nhà đã có phần cũ kỹ, sau đó cùng Lâm Y Phàm bước vào.

    Cửa nhà hé mở một chút, cư nhiên là nhà hoang. Đến cả ổ khóa cũng không thèm màng đến nữa. Dương Vũ nhẹ đẩy cửa, tiếng cót két phát ra khiến da đầu anh có chút tê dại.

"...Chúng ta như đang thám hiểm nhà hoang vậy." Bước vào trong một bước, Dương Vũ quay sang đùa cợt.

    Lâm Y Phàm đút hai tay vào túi, chỉ gật đầu chứ không rỗi hơi tán gẫu cùng tên bên cạnh, lẳng lặng tiến thẳng vào bên trong.

    Trong này càng tối hơn nữa, được mỗi cái bóng đèn màu vàng chóng sáng chóng tắt, nhìn thật dị hợm. Xung quanh còn có mùi ẩm mốc lâu ngày phát ra, Lâm Y Phàm bất đắc dĩ dừng bước, chau mày.

     Dương Vũ nhìn thấy biểu hiện khó chịu của hắn ta liền hiểu ra. Căn bệnh khiết phích từ lâu đã thấm nhuần vào máu, dù không đến nỗi phát cuồng sạch sẽ nhưng với Lâm Y Phàm thì chỗ này đang quá sức chịu đựng của hắn rồi.

 " Chịu nỗi chứ?" Dương Vũ ân cần tiến lại gần vỗ vai anh.

    Lâm Y Phàm dường như nãy giờ đang nín thở, bị vỗ một cái liền thở hắt ra, gương mặt cũng đỏ lên. Chịu đựng đến mức này à? Thế thì phải nhanh chóng kết thúc thôi.

     Nghĩ rồi Dương Vũ chủ động đi tới cánh cửa đang đóng, lịch sự gõ vài tiếng. Hồi âm lại chỉ là một màn im lặng đến rợn người. Anh cau mày đưa tay vặn nắm cửa tiến vào trong, trong tầm mắt liền thấy Mặc Viêm đang ngồi ở một góc khuất.

|BOYLOVE/COMPLETED|  Hỏa Hỏa & Băng BăngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ