Chap 8: Chưa từng nhìn thấy mĩ nữ hả?

420 34 1
                                    


Vất vả lắm cuối cùng Lăng Thanh Ba mới nói xong hết cho thật đã, nhưng thấy Nhị ca căn bản không hề chú tâm nghe nàng nói chuyện, nên càng buồn bực đau khổ, đứng lên nói: "Không thèm nói với huynh nữa, huynh không hề hiểu người ta đang rất đau khổ một chút nào. Liễu Nhi, chúng ta trở về phòng đi."

Dứt lời, nàng thất thểu bước ra khỏi cửa, cùng Liễu Nhi đi xuống lầu, quay về ở tạm trong tiểu viện.


Đi ra ngoài, Lăng Thanh Giám dù gì không lớn không nhỏ cũng là quan ngũ phẩm, lại là dòng dõi danh môn. Ở bên ngoài, chỉ có người khác phải đoán xem sắc mặt của hắn, nhưng trước mặt tiểu muội lại chỉ được ăn nói khép nép chịu tội. Đợi đến khi tiểu muội đi xa rồi, mới dám vỗ bàn mạnh một cái cho hả giận.

Tiểu thư đồng thấy hắn tâm tình không tốt, con mắt láo liên nói: "Công tử, con vừa ra ngoài xem, thấy khách dưới lầu vẫn còn chưa đi, hay là chúng ta đi xem rốt cục hai người đó có lai lịch gì?"


Lăng Thanh Giám vốn sớm đã quên sự việc cỏn con xen vào vừa rồi, lại nghe tiểu thư đồng nhắc tới, cũng thấy hào hứng. Sáng sớm hôm nay, vốn hắn định đi thăm hỏi một vị thế thúc, nhưng đêm qua vị này cho người đưa tin, nói trong nhà có việc gấp cần xử lý mời hắn ngày kia tới, cho nên sáng nay liền không đi nữa. Không vội đi ra ngoài, nên hắn cũng không ngại đi xem "đôi thần tiên" mà mọi người truyền miệng. Nói chung, so với việc trở về xem sắc mặt của tiểu muội còn tốt hơn nhiều.


Trong một gian phòng trang nhã dưới lầu, một tên tiểu nhị khách điếm khác đem tới hai con gà nướng cùng với cháo loãng, bánh bao ăn sáng. Như thường lệ lại ngẩn người ra nhìn Tiểu Nghiên, hoàn toàn quên trên eo lưng của mình, vì vừa tranh giành bưng bê với tiểu nhị khác, mà đọng máu thâm tím, đau đớn. Hàm Ân Tĩnh nhìn có ý đồ tiểu nhị một cái, trong ánh nhìn kia có chứa nhiếp hồn thuật, khiến tiểu nhị sững sờ, hai mắt ngây ngốc, xoay người đi ra ngoài.

Tiểu Nghiên nhìn thấy màu da vàng óng ánh của hai con gà, mùi thơm gà nướng xông vào mũi, hai mắt sáng lên, không tự chủ được liếm liếm đôi môi anh đào mịn màng nõn nà. Nhìn thấy cái lưỡi nho nhỏ hồng nhạt, toàn thân Ân Tĩnh nóng lên. Trong đầu liền nghĩ, cũng may tên tiểu nhị ở lại xem mỹ nhân trong chốc lát kia đã bị cô dùng phép thuật khống chế, tự động lui ra ngoài. Nếu không, chứng kiến cảnh mê người này, không phun ra vài chén máu mũi mới là lạ.


Tiểu Nghiên căn bản không rảnh chú ý đến việc khác, tay với ra định sẽ trực tiếp cầm gà nướng lên ăn. Mắt thấy đã gần chạm đến rồi, thì bị một tay Ân Tĩnh, lúc này đã khôi phục lại tinh thần, ngăn lại.


"Dùng đũa ăn, không cho phép lấy tay bốc, rất khó nhìn!" Ân Tĩnh không thể để tiểu mỹ nhân này tự hủy hình tượng như thế. Hơn nữa, từ nay về sau Tiểu Nghiên nàng đều đi theo bên cạnh cô, cô không thể dễ dàng tha thứ cho con tiểu vật cưng của mình không hiểu quy củ như vậy.


Tiểu Nghiên mếu máo, nhìn cô với vẻ rất đáng thương, nói: "Ta không biết dùng đũa."

[Edit][Nghiên Tĩnh/T-Ara] Dụ HồNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ