Tiểu Nghiên đẩy đẩy vạt áo trước của Vân Cảnh, một nữa đầu thò ra nhìn lén, thấy Ân Tĩnh cau mày chờ nàng, trong lòng cả kinh vội vã trốn trở vào, nàng thấy bộ dáng giận dữ của cô thì liền sợ hãi.
Ân Tĩnh thấy nàng phản ứng như vậy, trong lòng đau khổ, cái tiểu hồ ly vô liêm sỉ này, bên cạnh cô hết ăn lại uống, ăn no thì muốn chạy, bản thân đối với nàng tốt như vậy, nàng không có lấy một điểm cảm kích, chỉ cần có cơ hội tốt liền ưu tiên nghĩ cách rời đi! Cô có đáng sợ như vậy không?
Hay là nàng vẫn còn ghi hận ngày trước cô mắng nàng, lừa nàng, hại nàng thiếu chút nữa mất mạng?
"Vì sao nàng muốn đi?"
Ân Tĩnh cố gắng áp chế không cam long cùng tức giận, mở miệng hỏi.
Vân Cảnh lần nữa giành trả lời:
"Nàng không phải là người của ngươi, bị ngươi kiên quyết bắt lại, muốn rời đi không phải là rất bình thường sao?"
Ân Tĩnh tiếp tục bỏ qua hắn, mắt nhìn chằm chằm vào chỗ hở ra trước ngực hắn, Vân Cảnh cà lơ phớt phơ nói:
" Ngươi nhìn chằm chằm vào ngực ta như thế ta sẽ xấu hổ a! Ta đối ngươi không có hứng thú, ngươi yêu ta, ta sẽ đau lòng."
Hắn miệng nói bậy, nhưng khóe mắt vẫn nhìn về phía Quỷ Môn Quan, Ân Tĩnh rốt cục cũng bỏ cho hắn ít thời gian, mở miệng nói:
"Không cần nhìn, hiện tại cho dù bọn họ có tới cũng vô dụng, Tiểu Nghiên nàng phải ở lại đây."
Vân Cảnh nãy giờ liên tục tìm cách kéo dài thời gian, vì hy vọng Thiên Lý Nhãn phụ trách quan sát tình hình địch có thể thấy bọn hắn đang ở giữa không trung bên này, không che, không đậy, Thiên lý Nhãn cùng Thuận Nhĩ Phong có thể nghe thấy được động tĩnh bên này của bọn hắn.
Chỉ cần các sư huynh đệ tới, cho dù là không thể đánh bại Ân Tĩnh, nhưng ít nhất cũng có thể mang Tiểu Nghiên chạy đi là xong. Không nghĩ tới Ân Tĩnh kia từ lâu đã nhìn thấu tâm tư của hắn, hơn nữa cũng không có sợ hãi.
" Ngươi đã không ngại, vậy chờ các sự huynh đệ của ta tới rò sẽ tiếp tục thật tốt phân bua phải trái."
Vân Cảnh cuối cùng dứt khoát giở trò vô lại, kiếm trên tay nhoáng lên liền thu lại, nghênh ngang xếp gối ngồi giữa không trung. Kiếm pháp của hắn sớm đã luyện thành, có thể cùng với thân thể hòa làm một, cho nên người bên ngoài cơ bản không thể nhìn thấy hắn mang theo kiếm, chỉ có lúc đối địch mới có thể thấy thanh kiếm tách ra từ trong cơ thể.
Ân Tĩnh lườm tên lưu manh trước mặt một cái, có chút kỳ quái, kẻ lúc nào cũng giả nhân giả nghĩa ra vẻ đạo mạo như Phác Hiếu Mẫn thế nào lại nhận lấy một đệ tử như vậy, nhưng mà cho dù mamhf ta có dẫn tất cả đồ tử đồ tôn của mình tới, cô cũng tin vào khả năng không cần động thủ cũng có thể đem Tiểu Nghiên lưu lại -- trừ phi Hiếu Mẫn nàng ta có thể vô tình để mặc cho các yêu ma quỷ quái tất cả chạy đến nhân gian, giết lên thiên đình.
Với lực lượng của phản quân ở địa phủ hiện tại, không cần tới bang trợ của cô, Hiếu Mẫn hẳn là có khả năng bảo vệ cho quỷ môn quan, kỳ quái chính là lần này nàng ta chỉ phái đệ tử đến đây, chính mình yên ổn ở thiên đình không chịu ra tay.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Edit][Nghiên Tĩnh/T-Ara] Dụ Hồ
FanfictionTác giả: Nga My Edit và dịch: Nhóm VFIC Edit EunYeon ver by JiYuan