Gương đồng mờ ảo từ ngón tay Ân Tĩnh trở nên trong như nước, nhìn trong mặt kính chính là Quỷ Môn quan quen thuộc, quan hạ một mảnh đông nghịt, quỷ tốt yêu binh như châu chấu ùn ùn kéo đến, tất cả bọn họ không muốn sống nữa, dường như nối tiếp nhau hướng Dương Môn chen chúc, mà mấy vị sư huynh thì xếp thành một đường, hợp lực thi triển pháp thuật ngăn cản phản quân cuồn cuộn không dứt.
Pháp lực của bọn hắn so sánh với những này phản quân cao hơn nhiều, thường thường pháp thuật vừa ra, trước mặt liền trên dưới một trăm địch nhân ngã xuống, nhưng địch nhân đằng sau dường như không thèm để ý đồng bọn hy sinh chút nào, phía trước ngã xuống một mảnh, đằng sau cũng không nhìn mà giẫm phải thi cốt bọn họ nhào lên. Một vòng trước Dương Môn thi cốt tầng tầng lớp lớp, không ngờ cao tới nửa người!
Bề rộng Dương Môn ước chừng hai trượng, năm vị sư huynh mỗi lần hai người, thay nhau ra trận, hai người trước mệt mỏi, hai người sau thay thế, Vân Hư pháp lực yếu nhất trong mấy sư huynh đệ, phản quân cũng phát hiện điểm này, thường xuyên dùng hắn là đối tượng tấn công chính, nhiều lần Vân Hư thiếu chút nữa bị phản quân cuồn vào chính giữa bị yêu ma tướng lãnh gây thương tích.
Vũ Khúc Tinh Quân đứng ở trên cổng thành chỉ huy thiên binh thiên tướng phóng ra các loại binh khí từ xa, tận lực chặn phản quân phía sau tiến lên liên hoàn tiến công, vô số pháp lực tiếp ứng bay theo mũi tên, cổn mộc lôi thạch từ trên trời giáng xuống, xác thực giảm bớt một ít áp lực của bọn Vân Sơ. Nhưng là quân số phản quân thật sự quá nhiều, những binh khí này rơi vào chính giữa phản quân, như những viên đá rơi xuống mặt hồ, dấy lên gợn sóng, đảo mắt lại khôi phục nguyên trạng.
Phản quân vô số như thế chẳng phân ngày đêm, tre già măng mọc đánh sâu vào Dương Môn, bọn Vân Sơ cuối cùng sức cùng lực kiệt, mà bây giờ, bọn họ mỗi người đều đầy bụi đất, một thân máu đen, cũng không rõ là của bọn họ, hay là phản quân bị đánh bại, xem ánh mắt bọn hắn vẫn y nguyên kiên nghị bừng sáng, nhất thời sẽ không có trở ngại, nhưng lúc sau thì sao?
Tình cảnh trước mắt, Tiểu Nghiên vừa mới mới tự mình trải qua, mà khi thì hỗn loạn nguy cấp, so với hiện tại quả thực không thể so sánh nổi, nàng càng xem càng sợ, dường như đã có thể tiên đoán được vài ngày tới, các sư huynh kiệt sức ngã xuống đất, tùy ý bị quỷ tốt yêu binh tàn sát chà đạp thật là tình trạng đáng sợ, nhịn không được toàn thân phát run, đã nghĩ nhảy người lên.
Ân Tĩnh một mực lưu ý nét mặt của nàng, thấy nàng sợ hãi lo lắng như thế, đã cảm thấy có chút khó chịu, cô một tay đè Tiểu Nghiên lại nói:" Đừng nóng vội, bọn họ nhất thời nửa khắc không chết được."
Nàng có thể nào không vội, vừa giãy dụa nghĩ thoát khỏi khống chế của cô, vừa lớn tiếng nói:" Ta muốn đi tìm sư huynh, ngươi thả ta ra!"
" Muội tìm bọn hắn làm cái gì, cùng bọn họ chịu chết?" Cô cùng sử dụng hai tay hai chân, đem nàng gắt gao ôm vào trong ngực, nói chuyện đã có vài phần sinh khí. Con hồ ly ngốc này không thấy được dưới Quỷ Môn quan nguy hiểm cỡ nào? Còn muốn đi chịu chết?! Mấy cái tên vô liêm sỉ cùng nàng mới quen biết bao lâu, đáng giá để nàng khẩn trương như vậy sao?
BẠN ĐANG ĐỌC
[Edit][Nghiên Tĩnh/T-Ara] Dụ Hồ
FanficTác giả: Nga My Edit và dịch: Nhóm VFIC Edit EunYeon ver by JiYuan