Thấy Tiểu Nghiên xin lỗi lại tự trách như vậy, ngược lại khiến cho toàn thân Tiểu Hắc không được tự nhiên, giọng nói cứng ngắc:
" Ta mới không phải giúp ngươi! Ngươi mà còn ngốc nữa, dù gì cũng là hồ ly của Thanh Lương Quan, sao có thể đến phiên dã nữ bên ngoài khi dễ!"
Tiểu Nghiên chớp chớp mắt, cảm thấy Tiểu Hắc thật là ý tứ , muốn khi dễ cũng chỉ có thể là người cùng con mèo trong Thanh Lương Quan khi dễ.
Tiểu Hắc vừa nhìn thấy bộ dạng ủy khuất của nàng tức giận, mắng:
" Nhìn xem ngươi! Chỉ biết khóc! Bị người ta đánh cũng chỉ biết đứng đó trốn tránh, ngươi không đánh trả sao?! Thật sự là vô dụng!"
Tiểu Nghiên bị mắng cúi đầu xuống, cố gắng cầm nước mắt, nhưng hết lần này tới lần khác nước mắt vẫn không nghe lời, bất lực rơi xuống. Nàng thực sự rất vô dụng, bất cứ người nào cũng có thể đều có thể khi dễ nàng, còn liên lụy đến người muốn bảo vệ nàng bị thương, đầu tiên là phụ thân, sau đó là Tiểu Hắc.
" Thực...... Thực xin lỗi!" Nàng thút tha thút thít xin lỗi, nghe thế Tiểu Hắc càng thêm tức giận khó chịu.
Hắn không muốn làm hồ ly ngốc nghếch này khóc lóc, hắn chỉ muốn hồ ly ngốc nghếch chơi đùa cùng hắn, nghe giọng của nàng, muốn nhìn nàng cười híp mắt, nhưng mà hắn không biết nên làm thế nào cho nàng không khóc. Hồ ly thật là ngu ngốc, bị đánh bị mắng cũng đều không biết đánh trả, khiến lúc hắn khi dễ hồ ly, một chút cảm giác thành công cũng đều không có, ngược lại cảm thấy rất buồn bực.
" Này! Ngươi đừng khóc! Khó coi chết đi được!" Tiểu Hắc muốn an ủi nàng, nhưng mới mở miệng ra quen thói lại biến thành bắt bẻ.
Tiểu Nghiên gục đầu xuống, thấp giọng nói:
" Ta đi, lúc này Vân Hư sư huynh đang ngủ, không quấy rầy ngươi nữa." Nói xong, đứng dậy đã nhảy đến ngoài cửa sổ muốn đi.
Tiểu Hắc muốn đứng lên ngăn lại nàng, nhưng một cơn đau kịch liệt bất chợp từ ngực truyền đi toàn thân, hét lên môt tiếng
" Meo meo ô" Rồi nặng nề ngã trên đệm cói
Tiểu Nghiên lắp bắp kinh hãi chạy tới trước mặt hắn vội hỏi nói:
" Ngươi làm sao vậy? Có nặng lắm không? Ta đi tìm sư phụ đến xem cho ngươi!"
Tiểu Hắc đau đến mức nghiến răng chịu đựng, nhưng vẫn cố gắng lấy một móng vuốt đè đuôi nàng lại, kêu lên:
" Không được đi! Ta không sao, ngươi ở đây giúp ta! Ta muốn gối lên cái đuôi của ngươi ngủ!"
Hồ ly ngốc có cái đuôi xoã tung xem ra rất mềm mại, nếu gối lên nhất định ngủ rất thoải mái, hơn nữa, gối lên cái đuôi của nàng, nàng sẽ không thể đi được!
Hiếm khi được Tiểu Hắc nhờ vả, Tiểu Nghiên không thể không có đạo lý mà từ chối, rất thành thật đem cái đuôi đưa đến trước mặt Tiểu Hắc, nhỏ giọng tuyên bố nói:
" Ngươi không được cắn ta a!"
Tiểu Hắc hừ lạnh một tiếng, cố nén vui vẻ, đem đuôi nàng đến lót ở dưới cổ mình, ôi! Thật là thoải mái!
BẠN ĐANG ĐỌC
[Edit][Nghiên Tĩnh/T-Ara] Dụ Hồ
Fiksi PenggemarTác giả: Nga My Edit và dịch: Nhóm VFIC Edit EunYeon ver by JiYuan