Thiếu nữ thanh lệ tuyệt sắc mềm nhũn tựa trong ngực nữ nhân thần bí, hương hoa quả ngọt lịm quen thuộc tràn đầy lồng ngực, nữ nhân thần bí nhịn không được ôm nàng chặt hơn một chút...... Đáng tiếc thời gian không có nhiều......
Sương mù dày đặc chậm rãi tản đi, lộ ra khuôn mặt tú mỹ tuyệt luân của nữ nhân thần bí, không phải yêu quái định ăn thịt hồ ly trong tưởng tượng của Tiểu Nghiên, mà là kẻ sớm đã ăn nàng từ đầu tới đuôi - Hàm Ân Tĩnh.
Ân Tĩnh từ trong tay áo lấy ra một cây tiên thảo kỳ quái trong suốt như thủy tinh, để vào trong miệng mớm, cúi đầu trằn trọc mở đôi môi anh đào của nàng, cẩn thận đem tiên thảo trong miệng mớm vào, một bên nhẹ nhàng vỗ về cổ họng nàng, xác nhận nàng đã hoàn toàn nuốt xuống hết tiên thảo.
Lưu luyến một hồi trên đôi môi mềm mại của Tiểu Nghiên, mới quyến luyến không rời ngẩng đầu, tinh tế đánh giá khuôn mặt nhỏ nhắn mà cô đã nghĩ tới trăm ngàn lần, thật không muốn lại buông nàng ra, đáng tiếc Hỗn nguyên tiên thảo tuy có thể đem dược lực ở nơi hư không trong người nàng điều về một mối, làm cho chúng không va chạm lẫn nhau, nhưng muốn khai thông những dược lực này ra dung hợp cùng tu vi cơ thể của nàng, vẫn chỉ có Hiếu Mẫn kia mới có thể, cho nên cô tạm thời không thể mang Tiểu Nghiên đi được.
Nếu còn không buông tay, người Thanh Lương quan tìm đến phát hiện ra mình, tất cả bố trí sẽ đều uổng phí, Ân Tĩnh hôn nhẹ lên mi tâm của Tiểu Nghiên, trong chớp mắt nàng liền biến về nguyên dạng hồ ly.
Nhẹ nhàng thả nàng xuống mặt đất, một khắc thu tay lại rời đi, Ân Tĩnh cảm thấy khổ sở thực như xẻo cả mảng lớn máu thịt trong lòng..... Nhẫn a nhẫn a, đợi căn cơ nàng khôi phục, toàn bộ thân thể tốt rồi, cô lại đến đem nàng mang về, sau đó vĩnh viễn sẽ không buông ra!
Lại nhìn kỹ nàng một lần nữa, Ân Tĩnh vô thanh vô tức biến mất trong rừng cây.
Không biết qua bao lâu, Tiểu Hắc nằm trên mặt đất tỉnh lại đầu tiên, mờ mịt nhìn chung quanh một chút, cánh rừng này nó nhận ra, bình thường thường xuyên đến chơi đùa, nằm cách đó không xa là con hồ ly ngu ngốc...... Nàng tại sao lại ở chỗ này?
Tiểu Hắc cố gắng nhớ lại một hồi, chậm rãi nhớ ra tất cả, sáng sớm nó nhìn thấy một cây hoa rất đẹp trong này, sau đó vội vàng chạy về vừa đấm vừa xoa đem bạch hồ ly tới xem, kết quả tới đây phát hiện sương rất dày, sau đó cái gì cũng không biết.
Tuy nhiên, nó cùng hồ ly ngu ngốc cũng không thân thiết, sao lại muốn đem nàng đến xem hoa? Thật sự là rất kỳ quái!
Đầu óc cứng như đá không suy nghĩ được gì, Tiểu Nghiên vặn vẹo thân mình, cũng tỉnh lại.
Một mèo một cáo ngây ngốc nhìn nhau, nàng nhẹ nói: "Ta ngủ bao lâu rồi hả?" Nàng nhớ rõ ràng chính mình cùng Tiểu Hắc vào trong rừng xem hoa, sao hoa thế nào cũng không xem được, ngược lại lại lăn ra đất?
Tiểu Hắc cũng đâu nhớ rõ hoa gì a! Nhưng mà nó còn nhớ rõ chính mình sống chết quấn lấy lôi nàng tới, không khỏi có vài phần thẹn quá hoá giận, hung dữ nói: "Con heo lười! Chỉ biết ngủ! Ngươi ngủ lâu như vậy, hoa gì cũng héo hết!"
BẠN ĐANG ĐỌC
[Edit][Nghiên Tĩnh/T-Ara] Dụ Hồ
FanfictionTác giả: Nga My Edit và dịch: Nhóm VFIC Edit EunYeon ver by JiYuan