Chương 4

576 60 0
                                    

Sáng sớm trong một tiểu viện ở Giang Nam, một người tóc ngắn làm cho người ta không phân rõ tính hướng vẻ mặt trẻ con lôi kéo tay một mỹ nhân tóc dài, gió mát thổi qua, tóc dài tung bay...

Hài hòa a hài hòa, hình ảnh có bao nhiêu là hài hòa...

"Dao Dao, cố lên nha!"

Mỉm cười nhìn mỹ nhân của mình,Viên Nhất Kỳ vui vẻ cổ vũ.

Ngày hôm nay đối với Vương Mộng Dao có thể nói, là cực kì quan trọng.

Nhưng mà, không chỉ có Vương Mộng Dao, ngày thi vào trường đại học đối với học sinh cao trung đều là ngày quan trọng đi.

"Uhm." Lẳng lặng nhìn vẻ mặt trẻ con của Viên Nhất Kỳ, trong lòng Vương Mộng Dao tâm động, vẻ mặt tươi cười xán lạn của đứa nhỏ này làm nàng không nhịn được, thực sự là muốn hôn lên.

"Ha ha..." Viên Nhất Kỳ ngây ngốc cười, không nói gì thêm, bởi vì cô cũng không biết phải nói cái gì.

Có ai biết người này một bộ dáng thư sinh, có thể đá bóng, đánh võ, còn có thể vẽ tranh mà lại có thể là một người ăn nói vụng về đến mức không biết cổ vũ cũng không biết an ủi người.

Sủng nịnh gẩy gẩy mái tóc có chút dài so với hai năm trước của người trước mặt, Vương Mộng Dao dịu dàng mở miệng, "tiểu Hắc, tóc dài rồi, chờ chị thi xong sẽ cùng em đi cắt tóc."

Mở trừng hai mắt, nhìn lên trên thổi một ngụm khí, sau đó ánh mắt linh động nheo lên,Viên Nhất Kỳ nghịch ngợm đến gần hôn lên mặt Vương Mộng Dao, sau đó vui vẻ ôm lấy người đang xấu hổ đỏ mặt kia kêu to, "Dao Dao thật tốt."

"Trương Hân,Miên Dương, vào ăn điểm tâm này."

Mẹ Viên làm xong bữa sáng để lên trên bàn nhìn ra ngoài sân gọi, chỉ chốc lát sau liền nhìn thấy con gái mình lôi kéo Vương Mộng Dao đi vào, trên mặt vẫn là nụ cười xán lạn.

Kỳ thật có đôi khi ngẫm lại, mẹ Viên thực hy vọng Viên Nhất Kỳ là con trai, như vậy có thể thực sự cưới Vương Mộng Dao , một cô gái tốt như vậy, thấy trong viện ai nhìn Vương Mộng Dao cũng như hổ rình mồi, bà thật sự muốn để nàng làm con dâu bà. Cả tên Trương Chinh Khiêm trưởng thành kia, cũng luôn mặt dày mày dạn muốn theo đuổi Vương Mộng Dao.

Bất quá ngẫm lại, nha đầu chết tiệt Viên Nhất Kỳ với Vương Mộng Dao sao có thể khác nhau đến như vậy, nếu không có Vương Mộng Dao   chăm sóc, không biết cả ngày biến thành cái dạng gì rồi. Vẫn là Vương Mộng Dao tốt, nha đầu tri kỷ.

"Đến đây, Dao Dao a, ăn no một chút, đi đến trường thi phát huy thật tốt a."

Đem bát cháo, đến liếc mắt nhìn đến con gái ruột của mình cũng không thèm, mẹ Viên trực tiếp đưa cho Vương Mộng Dao .

Nàng nhận bát cháo nhưng không ăn ngay, mà lột một cái bì đản (theo mình tra được là trứng bắc thảo) mà Viên Nhất Kỳ thích ăn nhất để vào trong bát của cô lúc cô vẫn còn ngồi đó chơi đùa với đôi đũa. Vương Mộng Dao gắp một đũa đồ ăn đến bát của mình mới mỉm cười, "Dì yên tâm đi, con sẽ cố gắng."

Đối với chuyện Vương Mộng Dao cưng chiều Viên Nhất Kỳ như vậy, mẹ Viên cũng không biết làm sao, lại nghĩ nếu con gái mình là con trai thì có bao nhiêu là tốt đẹp.

(Cover)[Hắc Miêu] (Hoàn)/Ngươi là Nữ Vương Ta là Đặc CôngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ