"Viên Nhất Kỳ, em buông!" Thẩm Mộng Dao có chút tức giận trừng mắt nhìn người đang áp trên người mình.
Đáng giận, khí lực sao lại mạnh như thế!
Trên khóe miệng Viên Nhất Kỳ hiện lên nụ cười ngọt ngào xấu xa, cúi đầu dùng môi day nhẹ, chạm lên môi của nàng, sau đó khẽ cười, "Chị nói về nhà là có thể hồ nháo mà".
Thẩm Mộng Dao hung hăng liếc cô một cái, bất mãn nói, "Tôi nói có thể lúc nào, là tự em suy nghĩ thôi."
"Nha~~~" Viên Nhất Kỳ cố ý kéo dài âm điệu, làm bộ dáng như là hiểu rõ, nhưng tay cô vẫn chạy loạn trên người nàng.
Đường đường là đặc công, đối với phương diện này thực sự là có hiểu biết.
Huống chi, mấy lần trước làm nhiệm vụ, cô ăn no rửng mỡ, không có chuyện gì làm, liền kiếm mấy đối tượng trong giới làm nhiệm vụ, cũng bị những nữ nhân này làm một vài động tác khiêu khích, làm cô ở phương diện này thực sự cũng rất hiểu biết.
Đương nhiên, chỉ là bị khiêu khích, cho đến bây giờ cô không có làm chuyện gì có lỗi với Dao Dao .
Vì thế,Viên Nhất Kỳ đối với lý thuyết hay thực hành đều nắm rất rõ, đôi tay đầy kinh nghiệm chạy loạn, làm người bị đặt dưới giường đã có chút thở gấp.
"Em nha cái gì, vẫn chưa chịu dậy." Thẩm Mộng Dao cảm giác được thân mình nhuyễn ra, càng thêm khó thở trừng mắt nhìn Viên Nhất Kỳ , tay cũng chống đẩy lên bả vai của cô.
"Ai nha,Dao Dao không biết nước ta có câu gì sao?" Viên Nhất Kỳ cười xấu xa mở miệng, chợt nhớ đến Thẩm Mộng Dao và Tư Đạt Khắc tranh cãi với nhau ngày đó, ánh mắt lóe qua chút phức tạp.
Mặt nhăn lại, Thẩm Mộng Dao không biết sao cô lại có vẻ mặt đó, có chút đau lòng thôi đẩy vai cô mà níu lại, "Câu gì?"
"Hắc hắc,…" Ảm đạm trong mắt lướt qua, tay Viên Nhất Kỳ đã muốn trượt từ sau lưng lên trước ngực, thuận tiện còn cách lớp áo mỏng mà xoa nhẹ, "Bá Vương ngạnh thượng cung."
(*)Bá Vương ngạnh thượng cung: "bá vương" chỉ những người siêu mạnh mẽ, "ngạnh thượng cung" hiểu là "xuất ra uy lực còn mạnh hơn cung nỏ", mà "cường cung" thì hiển nhiên sẽ bắn ra "cường tiễn". Từ "cường tiễn" [đọc là "qiang jian"] hài âm hoàn toàn với "cưỡиɠ ɠiαи", mà "cưỡиɠ ɠiαи" thời xưa là một từ đại kỵ húy, nên người xưa vốn tao nhã vô biên lịch lãm vô vàn, đã dùng năm từ "bá vương ngạnh thượng cung" thay thế cho hai từ "cưỡиɠ ɠiαи".
"Bá vương ngạnh thượng cung" là thành ngữ xuất phát từ điển cố về một trận giao tranh giữa Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ và Hán Cao Tổ Lưu Bang. Chuyện kể rằng lần nọ Hán Sở tranh hùng, giằng co quyết liệt suốt mấy tháng mà thắng bại vẫn bất phân. Trận chiến này khiến già trẻ lớn bé đều mỏi mệt khổ đau, tiếng oán thán ngập trời ngập đất. Hạng Vũ thấy thế bèn nói thẳng với Lưu Bang rằng: "Thiên hạ náo loạn đã nhiều năm, cũng vì hai người chúng ta. Bản vương muốn đơn thân độc mã khiêu chiến với Hán vương, hai ta sống mái một phen, đừng để con dân thiên hạ phải tiếp tục chịu khổ." Lưu Bang cười đáp: "Ta thích đấu trí chứ không đấu sức." Hạng Vũ bèn lệnh cho một tráng sĩ xuất chiến, chẳng ngờ ngay lập tức gã tráng sĩ nọ bị thủ hạ của Lưu Bang (vốn là thiện xạ kỵ binh) bắn chết. Sở Bá Vương thập phần tức giận, tự mình khoác khôi giáp cầm vũ khí tiến lên ứng chiến. Chì cần Hạng Vũ trừng mắt một cái, tên thiện xạ kỵ binh kia đã run như cầy sấy, buông cung tếch thẳng về thành.
BẠN ĐANG ĐỌC
(Cover)[Hắc Miêu] (Hoàn)/Ngươi là Nữ Vương Ta là Đặc Công
RomanceTác giả: Bằng Y Uý Ngã Editor: DuyLe @captaindl Cover: Zizizizi2710 Văn án: Một cô gái bốn tuổi nói: "Sau này, ta muốn làm nam tử, chờ trưởng thành, ta sẽ cưới Thẩm Mộng Dao , cả đời cùng Thẩm Mộng Dao một chỗ, cả đời bảo hộ Thẩm Mộng Dao ." Một cô...