Thú cảnh.
"Phải rồi," Trước khi Diệp Thanh Linh ngồi xuống, Thời Vũ lại khàn giọng bổ sung thêm, "Yên tĩnh chút, đừng quấy rầy tôi."
Diệp Thanh Linh gật đầu.
Thời Vũ nằm quay lưng về phía cô, nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Mái tóc xoăn che khuất đầu vai, ngay cả bóng lưng cũng lộ ra vẻ xa cách.
Diệp Thanh Linh đứng im nhìn một chút, ánh mắt dần dần tối lại, bước từng bước nhỏ lui về phía sô pha rồi ngồi xuống.
Cô lấy điện thoại ra, từ tối hôm qua tới giờ cô không có thời gian để kiểm tra điện thoại, dấu chấm đỏ hiện đầy trong phần tin nhắn Wechat.
Diệp Thanh Linh nhìn điện thoại chăm chú rồi ngẩn người một hồi.
Màn hình điện thoại của cô là ảnh phong cảnh thành phố, tuy nói là phong cảnh, thật ra cũng chỉ là ảnh chụp mấy tòa nhà cao tầng, mấy con đường xám xịt, đèn neon liên tục nhấp nháy khiến người ta nhìn muốn hoa cả mắt.
Chỉ là một bức hình cảnh đêm bình thường thôi.
Nhưng mà, chỉ có mỗi Diệp Thanh Linh biết rằng ở một góc tối tăm nào đó mà mọi người nhìn không thấy... đang cất giấu bóng hình Thời Vũ.
Diệp Thanh Linh không dám công khai lấy ảnh chụp rõ mặt của Thời Vũ làm hình nền điện thoại, bởi vì nếu bị Thời Vũ thấy thì đảm bảo cô ấy sẽ không thèm quan tâm, thậm chí sẽ cười mỉa mai. Những lúc như vậy, Diệp Thanh Linh thường cảm thấy mình rất hèn mọn, hèn tới nổi giống như hạt bụi mờ.
Cho nên cô không dám.
Vài giây sau, Diệp Thanh Linh bấm vào app Wechat, trả lời từng tin nhắn một.
Bài hát cổ phong thì hôm qua cũng thu âm xong rồi, Diệp Thanh Linh nhận file của bên hậu kỳ gửi tới, đeo tai nghe nghe hết một lượt, xác định lại rằng không có vấn đề gì phát sinh rồi mới chuyển tiếp cho công ty. Ai ngờ bên kia còn chưa kịp nhận đã gửi tin nhắn mới:
[ Cô Cô Linh ới, bên bọn tôi còn mấy bài nữa, cô có muốn nhận không? ]
Diệp Thanh Linh từ chối: [ Xin lỗi, dạo gần đây tôi hơi bận. ]
Diệp Thanh Linh bấm ra ngoài giao diện app lại thấy thêm mấy công ty mời hợp tác, cô rũ mắt, nhìn chằm chằm mấy dòng tin nhắn một hồi rồi mới im lặng thở dài, từ chối từ trên xuống dưới.
Còn có mấy tin nhắn không phải là công ty mời hợp tác mà là đại diện cá nhân đứng ra mời, thời gian cũng tương đối thoáng. Hơn nữa nó chỉ là một đoạn hát rất ngắn, hát cũng xong nhanh, đã vậy còn là hợp xướng gần bốn mươi người, ví dụ cuối cùng cô không có thời gian tham gia thì cũng sẽ không gây ảnh hưởng lớn.
Diệp Thanh Linh do dự rất lâu, rốt cuộc vẫn không thắng nổi khát khao được ca hát nên đã nhận lời mời.
Diệp Thanh Linh kìm nén không được sự vui vẻ mà liếm liếm môi, chuẩn bị nhân dịp có được một ngày nghỉ cuối tuần đó cô sẽ chạy về nhà hát tầm nửa tiếng đồng hồ.
Công ty của Thời Vũ là công ty dạng 996 (làm việc từ 9h sáng - 9h tối, 6 ngày trong tuần), nhưng Thời Vũ là một người rất cuồng làm việc, Diệp Thanh Linh là thư ký của cô ấy không phải làm việc kiểu 007 (làm việc không nghỉ ngơi, 7 ngày trong tuần)thì đã tốt lắm rồi dù mỗi tuần cô cũng chỉ được nghỉ một ngày.
BẠN ĐANG ĐỌC
[BH][EDIT-END] Cầu Mà Không Được - Long Ngâm Thảo
General FictionTên: Cầu Mà Không Được (求而不得) Tác giả: Long Ngâm Thảo (龙吟草) Raw: www.jjwxc.net/onebook.php?novelid=5417091 Editor: Taro Độ dài: 97 chương (4 quyển) + 4 phiên ngoại. Thể loại: Cường Cường, Giới giải trí, Hiện đại, Gương vỡ lại lành, HE, cách năm tuổ...