Trong suốt buổi chiều nay, cậu đã có một khoảng thời gian thật sự vui vẻ. Cả ba kéo nhau đi hết chỗ này đến chỗ khác, cùng ăn những món ăn lề đường. Cùng chơi những trò chơi oái oăm khiến bọn bất lương nửa mùa phải hét toáng lên vì bực mình. Ran và Rindou hôm nay rất dịu dàng, Takemichi không phủ nhận điều đó, bọn hắn thậm chí còn nhẹ giọng hỏi rằng cậu còn muốn đi chơi thêm không. Thật lòng thì cậu cũng muốn lắm, nhưng lương tâm thì lại không cho phép điều đó.
Takemichi lịch sự từ chối bằng nụ cười ngọt ngào hiếm thấy, trái ngược với dự đoán của cậu. Hai anh em bọn hắn chẳng hề cáu gắt vì bị từ chối chút nào, thậm chí còn chu đáo ngỏ ý muốn đưa cậu về tận nhà.
Rindou đưa cho cậu sấp tài liệu mà hôm nay bọn hắn đã đi khắp nơi để điều tra, chúa ơi, hắn cũng chẳng biết bản thân nghĩ gì. Vì một thằng nhóc nhỏ tuổi mới quen, mà hắn và anh trai lại thức dậy từ lúc tờ mờ sớm để bắt tay vào làm việc đã được nhờ. Nhưng nhìn vẻ mặt vui mừng của cậu thì Rindou lại thấy công sức cả hai bỏ ra xứng đáng lắm, cậu còn nắm chặt tay của bọn hắn mà rối rít cảm ơn rồi mới quay bước vào nhà.
Ran nhìn đôi bàn tay còn vươn chút hơi ấm từ Takemichi mà khẽ cười, không phải nụ cười đểu cáng như khi đối diện với kẻ thù mà là nụ cười vì thật sự vui vẻ. Gã chưa bao giờ phải vì một người nào đó mà nhọc tâm làm việc. Thậm chí còn phải chờ đợi dù biết rằng sẽ rất lâu. Lúc gã bắt gặp ánh mắt vui vẻ của em trai nhìn cậu, đâu ai biết rằng gã đã nhìn ra được gì trong đó? Bọn hắn đều là những đứa trẻ, đứa trẻ tội nghiệp vì bị bỏ rơi.
"Về thôi, hết việc rồi."
"Anh tặng cây baton của mình cho nó luôn à."
"Chẳng phải em cũng nói dối chuyện chúng ta đứng chờ Hanagaki tận 3 giờ đồng hồ còn gì."
"Điên thật...dạo này hai ta lạ quá nhỉ."
"Không sao, nếu ổn thì có thể chia đôi. Anh không thích chia sẻ với người khác, nhưng với em thì được."
Rindou ngẩn người đứng nhìn ngôi nhà sáng đèn của cậu một hồi lâu mới quay người rời đi. Hắn không thích những tên yếu đuối, vì thật chất những người như vậy chẳng có ích gì để lợi dụng. Nhưng riêng cậu thì khác, chính Rindou cũng chẳng hiểu bản thân bị sao nữa. À không, là hắn cùng anh trai, từ lúc gặp gỡ Hanagaki Takemichi thì bọn hắn như bị điên thật rồi.
...
Cậu chăm chú nhìn vào đống tài liệu cả hai đưa cho mà khẽ thở dài, bọn họ là quái vật tốc độ sao, chỉ cần hai buổi trong ngày thôi đã có thể mò được tận chừng này. Thông tin chi tiết đến nỗi chỉ cần liếc sơ qua cũng đã rõ, những chỗ cần giải thích dài dòng thậm chí còn được Rindou kĩ lưỡng tóm tắt thêm vì sợ rằng Takemichi sẽ khó mà hiểu. Chẳng những vậy, Ran còn chỉ rõ địa điểm của từng nơi nằm trong địa bàn của Moebius và đường thoát thân nhanh nhất nếu cần.
Cậu chưa bao giờ thấy hình ảnh anh em bọn họ chu đáo thế này, thậm chí ở tương lai kia còn qua loa quan sát làm cậu chết hụt tận mấy pha. Nếu tính sơ qua, cũng phải trên 4 dưới 7 lần.
"Nơi này..."
Một vị trí được đánh dấu đỏ trên bản đồ đột nhiên nhận được sự chú ý đặc biệt của Takemichi. Nhà kho cũ này rất kín, Ran còn đặc biệt lưu ý nó bằng mực đen vì đường thoát thân khá ngoằn ngoèo khó đi.
BẠN ĐANG ĐỌC
[AllTake] Turn back the hands of time
Fanfiction_𝙒𝙀𝙇𝘾𝙊𝙈𝙀 𝙏𝙊 𝙈𝙔 𝙃𝙊𝙈𝙀_ [𝓐𝓵𝓵𝓣𝓪𝓴𝓮] 𝓣𝓾𝓻𝓷 𝓫𝓪𝓬𝓴 𝓽𝓱𝓮 𝓱𝓪𝓷𝓭𝓼 𝓸𝓯 𝓽𝓲𝓶𝓮 𝓐𝓾𝓽𝓱𝓸𝓻: 𝓝𝓰𝓾𝔂𝓮𝓷𝓣𝓻𝓾𝓸𝓷𝓰 3000 • Văn án: Hanagaki Takemichi tương lai được sử dụng như con rối với biệt danh "Phản anh hùng" là No.8...