Chương 7: Người hùng của tao

3.4K 468 50
                                    

"Mikey-kun, tại sao lúc đó mày lại chú ý đến tao vậy?"

"Tao có một người anh trai hơn mình 10 tuổi, anh ấy chết mất rồi."

Dù không thể nhìn thấy khuôn mặt của Mikey bây giờ, nhưng những cử chỉ cùng giọng điệu thản nhiên khi nói về người đó như thể đã sớm quen chỉ khiến tim Takemichi càng thêm thắt lại. Gió mát của buổi chiều mùa hạ nhẹ nhàng thổi qua nhưng cũng chẳng cách nào làm cậu đỡ nặng lòng hơn.

"Anh ấy là một người liều lĩnh, lúc nào cũng sẵn sàng khiêu chiến với những kẻ mạnh hơn mình."

"Anh trai của Mikey-kun...chưa bao giờ là một người có giới hạn nhỉ?"

Dứt câu, hai mắt Mikey đều mở to hết cỡ mà nhìn vào cậu trai đang dùng hết sức đạp xe chở mình. Cách nói chuyện thế này, không phải là thái độ đối với một chuyện mới nghe lần đầu, hay chỉ đơn giản là do hắn quá nhạy cảm và đa nghi?

"Ừ...Mày giống anh ấy lắm."

"Một con người dũng cảm với trái tim ngừng đập, tao tin rằng anh ấy vẫn đang hạnh phúc ở một nơi nào đó mà dõi theo Mikey-kun thôi, đừng buồn nhé."

"Haha...Takemicchi ngốc thật đấy."

Bây giờ thì Mikey đã biết tại sao lúc đó hắn lại chú ý đến cậu rồi, tuy rằng bóng lưng nhỏ bé lại gầy guộc cũng chẳng biết đánh nhau nhưng những lúc cần thiết lại to lớn và kiên cường đến đáng nể phục. Takemichi dừng xe ngay tại bãi cỏ nọ để Mikey bước xuống trước. Hoàng hôn của buổi chiều nay thật sự rất đẹp, phủ kín một màu vàng dịu êm. Thì ra bầu trời không phải lúc nào cũng chỉ có một màu xám xịt như cậu tưởng, chỉ là nỗi buồn trong lòng đã sớm phủ kín những ngày xanh.

"Ở thế hệ của anh tao, có khá nhiều băng đảng ở vùng này. Tất cả những thứ họ làm là đánh nhau để so tài lớn bé, tại sao lại làm như vậy nhỉ?"

"Khi mày tìm được câu trả lời của những thắc mắc như vậy, có lẽ mày sẽ trở thành một bất lương tốt."

"Mày ngốc quá Takemichi, bất lương thì còn phân ra tốt xấu làm gì."

Draken nhìn dáng vẻ bây giờ của cậu bất chợt bật cười thành tiếng, vươn tay xoa xoa mái tóc của Takemichi đến khi mất nếp keo vuốt mới dừng lại. Hắn từng cảm thấy cậu là một người rất kì lạ cho đến hôm nay, khi nhìn thấy cậu trai này bất chấp mọi lời hăm dọa mà vẫn một lòng bảo vệ cho cô gái của mình, Draken đã nhìn thấy gì đó. Một tia nắng ấm lòng tỏa ra từ tên nhóc con mang mái tóc màu vàng nắng này, cậu ta thật sự rất bí ẩn, tựa như chỉ cần chớp mắt liền có thể chẳng còn thấy đâu.

"Tao muốn tạo nên một kỉ nguyên mới dành cho 'Bất lương', và mày cũng sẽ góp phần vào đó. Ngày có một đám mây độc lạ ghé qua, tao đã chú ý tới mày...Hanagaki Takemichi."

"Bọn tao có nhiều kẻ giỏi đánh đấm, nhưng không có kẻ nào giống như mày. Người sẵn sàng đứng ra chống lại bất kì ai chỉ vì có thứ không thể buông bỏ, những người đó thật sự không nhiều."

"Vinh dự cho tao quá!"

"Hãy nghĩ kỹ nhé, Takemichi."

Takemichi nở nụ cười nhạt nhìn theo bóng dáng cả hai khuất dần trong ánh nắng chiều, từ nay về sau cậu sẽ tự tay vẽ màu cho nó. Màu sắc của thế giới này, cậu sẵn sàng hạ bút vẽ nên từng nét thơ. Nếu không còn màu vẽ, tự tay Takemichi sẽ dùng đến máu của mình.

[AllTake] Turn back the hands of timeNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ