Lê chân đi khắp cung đường gần đó, cuối cùng Takemichi cũng bắt gặp một tiệm bánh còn đang mở cửa. Bầu không khí mang hơi hướng truyền thống, ngay cả bánh kẹo cũng đều là đồ ăn đặc trưng của nền văn hóa Nhật.
"Bán cho cháu một chiếc bánh kem sinh nhật cỡ trung vị vani."
"Được rồi, nhưng trước hết thì hãy lau máu đi."
Bà chủ tiệm bánh nhẹ nhàng đưa cậu tờ giấy ăn màu trắng để lau đi những giọt máu khô còn sót lại khi nó chảy ra từ mũi. Takemichi bối rối nhận lấy rồi nhanh chóng cảm ơn, đưa tay vò nhẹ đầu ngại ngùng nhìn người kia bước vào khu bếp. Ngay sau Takemichi vừa có thêm một vị khách khác bước vào, đối phương có nét quen thuộc khó tả, là người phụ nữ cậu nhận nhầm tại quán karaoke hôm trước. Bên cạnh cô ấy là một đứa trẻ dễ thương với nước da trắng ngần và mái tóc nâu màu hạt dẻ.
"Mẹ Karen ơi! Con muốn Sandwich Wafer và bánh Daifuku."
"Ừ, để chủ tiệm bán cho anh trai kia đã."
Karen vừa nói vừa quay sang nhìn cậu, bộ dáng tuy có chút lạnh lùng và nghiêm khắc nhưng giọng nói hướng đến đứa trẻ kia vô cùng dịu dàng trìu mến. Như nhìn thấy Emma đang hiện diện, sống mũi Takemichi bắt đầu cảm thấy cay cay, hình như mẹ của Emma cũng đã rời xa khi cô vẫn còn rất nhỏ.
"Lại gặp nhau rồi nhỉ? Lần nào đụng mặt đều thấy cậu đang trong tình trạng bị thương, không thì cũng máu mũi chảy ròng ròng."
"Xin chào ạ..."
"Này cậu tóc vàng! Nếu gặp lại thêm một lần nữa thì hãy cho tôi biết tên cậu, tôi sẽ xem như đó là duyên."
"Vâng."
Takemichi nhận lấy hộp bánh từ người chủ tiệm, lễ phép cuối người chào tạm biệt bà ấy lẫn Karen rồi quay người chạy vụt đi. Hộp bánh trên tay được cậu hết sức cẩn trọng, từng giây từng phút đều chú ý kĩ càng chỉ vì mong rằng nó sẽ không đổ ra. Từng bước chân ngày một nhanh hơn tiến về cửa hàng tiện lợi có Kazutora đang chờ, chỉ mong rằng hắn sẽ không nghĩ rằng bản thân bị cậu chơi khăm mà bỏ đi mất.
Kazutora trầm ngâm ngồi trên chiếc ghế để sẵn dành cho khách mua hàng, đôi bàn tay không ngừng gõ từng nhịp lên bàn một cách thiếu kiên nhẫn. Người kia thật sự không quay lại tìm hắn sao, mọi chuyện đã rõ ràng như ban ngày đến vậy nhưng sâu trong thân tâm vẫn bảo nên tiếp tục ngồi chờ. Rốt cuộc là đang muốn gì ở Kazutora, chỉ vì thuộc bang đối địch của Toman mà dự định cho hắn leo cây, nếu đúng là như vậy thì thật sự cũng trẻ con quá rồi.
"Về thôi...đợi thêm chút nữa chắc gì sẽ quay lại."
Kazutora thở hắt ra một hơi dài ngán ngẩm dự định quay người rời đi. Đúng lúc đó ở phía thùng rác đối diện cũng phát lên vài tiếng loạt xoạt khiến cho ai đi gần kề đều tự động tránh xa vài mét. Chỉ riêng hắn là phát hiện ra điều lạ thường mà chủ động lại gần ngó xem. Đúng như dự đoán, bên trong có một con mèo hoang nhỏ đang không ngừng bới rác lục tìm đồ ăn. Kazutora không chút chần chừ liền thẳng chân đá bay chiếc nắp mở hờ sang một bên mà thò tay vào trong xách mèo con đến trước cửa hàng ban nãy.
Loay hoay một hồi mới tìm ra chiếc hộp giấy đủ nguyên vẹn để tạm thời bỏ nó vào còn bản thân thì chạy đi mua sữa.
BẠN ĐANG ĐỌC
[AllTake] Turn back the hands of time
Fanfic_𝙒𝙀𝙇𝘾𝙊𝙈𝙀 𝙏𝙊 𝙈𝙔 𝙃𝙊𝙈𝙀_ [𝓐𝓵𝓵𝓣𝓪𝓴𝓮] 𝓣𝓾𝓻𝓷 𝓫𝓪𝓬𝓴 𝓽𝓱𝓮 𝓱𝓪𝓷𝓭𝓼 𝓸𝓯 𝓽𝓲𝓶𝓮 𝓐𝓾𝓽𝓱𝓸𝓻: 𝓝𝓰𝓾𝔂𝓮𝓷𝓣𝓻𝓾𝓸𝓷𝓰 3000 • Văn án: Hanagaki Takemichi tương lai được sử dụng như con rối với biệt danh "Phản anh hùng" là No.8...