Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Baji, chẳng hiểu sao bỗng dưng cậu lại cảm thấy buồn cười. Cần gì quan trọng hóa vấn đề lên vậy chứ, tới lúc đó chẳng biết hắn còn có nhớ đến chuyện xin lỗi hay không.
"Vậy thì nhớ kĩ lời đấy."
"Mày không còn vui vẻ được lâu đâu."
Baji lườm cậu một cái nổ đom đóm mắt mà bực dọc hừ lạnh rời đi. Hắn là con người trong nóng ngoài lạnh đúng nghĩa, rõ ràng rất trân trọng Toman mà lại vờ vĩnh như không. Nếu chẳng phải là cậu có cơ hội sống lại, chắc chắn cũng khó nhìn ra được mọi chuyện đều do hắn đang diễn.
Mitsuya từ đâu tiến đến gần mỉm cười vỗ nhẹ vai cậu, gương mặt vui mừng đến nỗi còn sợ như không có ai biết rằng hắn đang vui. Takemichi giật mình nhìn người kia, còn tưởng bản thân gặp ma mà xém nữa thì hét banh chành một khoảng sân bệnh viện. Thấy cậu không đáp, Mitsuya có chút hoài nghi, nhưng sau đó liền nắm chặt lấy tay cậu kéo lại gần mà ôm trọn lấy thân ảnh người thấp hơn.
"Cảm ơn mày vì đã cứu Draken, nếu phó mặc cậu ấy vong mạng tại đó chắc bọn tao sẽ dằn vặt cả đời mất."
"Ừ...Toman đâu thể thiếu đi một người, nhất là những thành viên cốt cán như bọn mày chứ."
Gương mặt cậu biểu lộ đầy sự bất ngờ, hoang mang sau cái ôm của Mitsuya. Kiếp trước hình như không xuất hiện tình tiết thế này, nhưng phải công nhận rằng nó thật sự rất ấm áp. Cái ôm từ người đồng đội không tồn tại kí ức những khi cả hai sát cánh cạnh nhau, ấy vậy mà vẫn làm cho sóng mũi cậu cay cay như vậy.
"Mitsuya?"
"Tao xin lỗi, một chút nữa thôi. Tao chỉ ôm mày thêm một chút nữa."
Nhận thấy hắn siết mình vào lòng càng ngày càng chặt, Takemichi đầy bối rối gọi tên đối phương. Mitsuya vẫn giữ nguyên tư thế, giọng nói có chút ấm ức làm cậu càng thêm sốt sắng. Vụng về vươn tay đáp lại cái ôm của người kia làm chính Mitsuya cũng phải phì cười.
"Mày ngốc thật, chỉ mới ôm một tí đã quắng quíu hết cả lên."
"Thì...hai thằng con trai ôm nhau thế này trông kì lắm chứ, không khéo có người nhìn thấy lại hiểu lầm."
"Đi thôi Takemicchi, tao sẽ đưa mày về. Nhanh lên kẻo Mikey thấy lại mắng tao đấy."
Mitsuya tự tay đeo nón bảo hiểm của hắn cho cậu, không cần nói cũng biết đối phương sợ rằng tay Takemichi đau nên không thể nhấc lên được. Chiếc xe quen thuộc một lần nữa xuất hiện trước mắt, cậu loay hoay lùi về phía sau, hai tay níu lấy gấu áo của người trước mặt mà hưởng thụ gió mát trên đường về nhà.
"Con Impulse này thích lắm đúng không? Tao chưa từng chở ai như vậy đâu."
"Ừ, chỉ cần là Mitsuya chở thì tao có thể yên tâm không ngã rồi."
"Takemicchi này, quen biết mày thật may mắn..."
"Phải quen biết chứ, tao còn nhiệm vụ cần thực hiện mà."
Dĩ nhiên là ở câu nói cuối cùng, Mitsuya chẳng tài nào nghe được vì cậu chỉ lẩm bẩm tự nói với chính bản thân. Ước chừng người trước mặt cao hơn cậu chỉ khoảng chừng năm phân, nhưng bóng lưng lúc này lại bỗng dưng to lớn đến vậy. Hay là do cậu quá thấp, nên mới cảm thấy những ai cùng lứa với mình đều phát triển quá nhanh?
BẠN ĐANG ĐỌC
[AllTake] Turn back the hands of time
Fanfiction_𝙒𝙀𝙇𝘾𝙊𝙈𝙀 𝙏𝙊 𝙈𝙔 𝙃𝙊𝙈𝙀_ [𝓐𝓵𝓵𝓣𝓪𝓴𝓮] 𝓣𝓾𝓻𝓷 𝓫𝓪𝓬𝓴 𝓽𝓱𝓮 𝓱𝓪𝓷𝓭𝓼 𝓸𝓯 𝓽𝓲𝓶𝓮 𝓐𝓾𝓽𝓱𝓸𝓻: 𝓝𝓰𝓾𝔂𝓮𝓷𝓣𝓻𝓾𝓸𝓷𝓰 3000 • Văn án: Hanagaki Takemichi tương lai được sử dụng như con rối với biệt danh "Phản anh hùng" là No.8...