Takemichi nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Mikey, ngay tức khắc bọn hắn liền giật mình vì thái độ bây giờ của cậu mà quên mất chuyện tiếp tục gây hấn với nhau. Takemichi thật sự không đùa, ít nhất là ở thời điểm hiện tại. Mọi chuyện đã đi quá xa, đáng nhẽ ra cả hai không nên đối đầu với nhau như vậy.
Takemichi cũng chẳng định làm những việc như quá khứ, ví dụ như là lao thẳng vào bãi rác đối diện chỉ để cả hai làm lành hòa giải. Thật sự trông cực kỳ ngố tàu, lý do chính đáng hơn có lẽ là vì linh hồn cậu bây giờ đã là ông chú trên 25.
"Dừng lại được rồi, tao sẽ vào Toman khi cả hai chịu dừng lại cuộc chiến vô bổ này. Còn nếu bọn mày đều không thích sự tồn tại hoặc có mặt của tao thì có thể làm lơ nó và tiếp tục."
Cả hai nghe xong đều gượng gạo nở nụ cười giả trân mà miễn cưỡng bắt tay làm hòa với đối phương. Thậm chí Takemichi còn có thể thấy mờ ảo tia sét vô hình trong đáy mắt bọn hắn truyền đến, hay cậu nhìn nhầm? Mà thôi, làm hòa được như vậy là tốt lắm rồi.
"Takemicchi, bọn tao vào nhà mày chơi được không?"
"Không được, chó hoang tao nhặt được...rất hung dữ. Bọn mày sẽ bị cắn đó."
Cậu khóc không ra nước mắt khi lỡ vạ miệng nói Sanzu như vậy, tay chân tuy rằng như cọng cỏ nhưng vẫn quyết tâm giữ cửa không cho bọn hắn bước vào. Mikey khó chịu nhíu mày nhìn vào bên trong, bộ dáng này mà đem gán lên trẻ con thì chẳng khác gì đang giận dỗi người khác.
Takemichi rời khỏi chỗ đứng mà đóng sầm cửa lại bước ra ngoài ôm lấy Mikey vỗ nhẹ vào lưng hắn y hệt như lúc cậu dỗ Emma. Thật tâm thì hành động này trông có chút kì quặc, nhưng cậu vẫn hi vọng nó sẽ phần nào giúp vơi đi cơn bực bội bên trong.
"Khi khác tao sẽ dẫn Mikey đến nhà sau nhé, tao lo bọn mày bị thương vì nó nên mới không thể cho vào mà."
Trong khi Mikey còn đang ngơ ngác đưa tay đáp lại cái ôm của cậu thì từ lúc nào trán Draken đã nổi đầy gân xanh. Dứt khoát xách cổ áo Mikey tránh xa khỏi cậu 1m. Takemichi ngẩn người nhìn Draken, ngay tức khắc liền nhận được cái xoa đầu nhẹ nhàng của hắn mà tỉnh táo lại ngay.
"Không sao, đâu thể trách mày được. Do bọn tao đường đột tìm đến mà không báo trước thôi."
"Ừ...tạm biệt."
Takemichi cười nhẹ vẫy tay chào tạm biệt bọn hắn cho đến khi bóng dáng cả hai khuất dần trong ánh nắng sớm mai. Sanzu im lặng mở cửa nhìn bóng lưng gầy guộc của người trước mặt, chẳng biết hắn nghĩ gì mà mỉm cười gian xảo nhìn đối phương. Đến lúc cậu quay mặt lại còn phải giật mình mà xém hét thẳng vào mặt hắn.
"Mày...muốn về rồi hả? Vậy thì đến bệnh viện kiểm tra trước đi. Đợi một tí tao vào lấy bang phục cho."
"...Nắm tay."
"Ừ...ờ."
Nghe lời đề nghị của đối phương, chẳng hiểu sao Takemichi lại bất giác làm theo. Sanzu nắm chặt tay cậu kéo vào nhà, hắn không có một ai để thật sự nương tựa, mãi mãi chỉ hành động một mình theo cảm tính. Mucho và hắn giống quan hệ hợp tác đôi bên có lợi hơn là đặt lòng tin tưởng.
BẠN ĐANG ĐỌC
[AllTake] Turn back the hands of time
Fanfiction_𝙒𝙀𝙇𝘾𝙊𝙈𝙀 𝙏𝙊 𝙈𝙔 𝙃𝙊𝙈𝙀_ [𝓐𝓵𝓵𝓣𝓪𝓴𝓮] 𝓣𝓾𝓻𝓷 𝓫𝓪𝓬𝓴 𝓽𝓱𝓮 𝓱𝓪𝓷𝓭𝓼 𝓸𝓯 𝓽𝓲𝓶𝓮 𝓐𝓾𝓽𝓱𝓸𝓻: 𝓝𝓰𝓾𝔂𝓮𝓷𝓣𝓻𝓾𝓸𝓷𝓰 3000 • Văn án: Hanagaki Takemichi tương lai được sử dụng như con rối với biệt danh "Phản anh hùng" là No.8...