Ngày 14 tháng 11 năm 2005.
"Takemicchi, trời lạnh thật nhỉ."
Draken mỉm cười vui vẻ bước đi song song với cậu, có thể thấy hôm nay tinh thần hắn rất tốt. Thậm chí còn chủ động đi chậm để Takemichi có thể theo kịp mà không đụng vào vết thương sắp lành. Cơ mà có vẻ là lạnh thật, thảo nào nãy giờ đi dạo thôi cũng không thể tự chủ được mà run lên vài lần.
"Cũng sắp vào đông rồi mà."
Người kia im lặng nhìn cậu, chậm rãi đem chiếc áo khoác bản thân đang mang choàng lên người Takemichi làm cậu không khỏi bất ngờ. Còn đang định cởi ra trả cho chủ liền bị hắn nghiêm túc giữ lại, trên đầu từ lúc nào đã xuất hiện ba vạch hắc tuyến đối với hành động khó hiểu của Draken.
"Mặc vào đi, vết thương của mày còn chưa lành hẳn đâu."
"À ừ...sau này có cô gái nào lấy được mày chắc sẽ hạnh phúc lắm nhỉ."
Đối với lời trêu chọc bông đùa từ Takemichi, hắn chỉ biết cười trừ bất lực, hận rằng không thể đem cậu giấu đi ở một nơi không ai có thể tìm thấy để bảo vệ chu toàn. Nhìn vào bàn tay nhỏ hơn của người bên cạnh rồi lại do dự xem bản thân có nên nắm lấy. Trời lạnh thế này chắc hẳn sẽ rất lạnh, nhưng Takemichi đã có bạn gái, nhỡ cậu hiểu nhầm ý định của hắn thì làm sao.
"Mày có muốn về nhà tao không?"
"Hả?"
"Ừm, đi luôn bây giờ. Ở chơi một lát rồi về."
Takemichi ngoan ngoãn đi theo Draken đến trung tâm Shibuya, hoàn toàn không lộ ra một hành động chất chứa nghi ngờ. Sự ngây thơ của cậu khiến hắn còn phải đau đầu day trán một lúc, dù Takemichi đã đồng ý đến chơi nhà nhưng thật sự có thể tin tưởng vào một người mới quen chưa lâu như vậy sao.
"Chỗ này khá bầy hầy mày thông cảm nhé."
Draken nhanh nhẹn bấm nút thang máy lên tầng 4, mọi chuyện xảy ra y hệt kiếp trước. Hắn có chuyện nói với bố nên cậu cũng chỉ đành tránh mặt đi. Nhìn thấy cô gái đằng kia đang mặc váy xuyên thấu khiến Takemichi ngượng chín cả mặt. Vụng về với lấy chiếc khăn cỡ lớn bên cạnh khoác lên cho cô.
"Chị...khoác tạm nó đi, đừng mặc mỏng như vậy."
"Haha...đây là nhà thổ mà, em nghĩ sao mà bảo chị choàng nó vào thế?"
Đối phương ngơ ngẩn một hồi lâu rồi mới bật cười nhìn cậu, đôi tay nhỏ nhắn nhanh chóng giữ lại chiếc khăn trước khi cậu thả tay khỏi nó. Thằng nhóc này là bạn của Kenbou sao, không ngờ khúc gỗ khô đó còn có một người bạn thú vị như vậy. Trong số những người cô từng gặp qua tại đây, hơn một nửa đều nhìn bọn cô bằng ánh mắt thèm thuồng không hơn không kém. Thậm chí khi thấy một ai đó mặc váy xuyên thầu còn xuất hiện trạng thái vui vẻ hưng phấn hơn.
"Trời đang lạnh lắm..."
Chỉ cần một câu nói ân cần từ cậu nhóc tóc vàng đối diện cũng đủ làm cho cô đỏ mặt phừng phừng vì ngại. Người kia chủ động ôm lấy cánh tay Takemichi dí sát vào ngực mình mỉm cười tinh nghịch, không nhịn được mà mở lời trêu chọc cậu.
BẠN ĐANG ĐỌC
[AllTake] Turn back the hands of time
Fanfiction_𝙒𝙀𝙇𝘾𝙊𝙈𝙀 𝙏𝙊 𝙈𝙔 𝙃𝙊𝙈𝙀_ [𝓐𝓵𝓵𝓣𝓪𝓴𝓮] 𝓣𝓾𝓻𝓷 𝓫𝓪𝓬𝓴 𝓽𝓱𝓮 𝓱𝓪𝓷𝓭𝓼 𝓸𝓯 𝓽𝓲𝓶𝓮 𝓐𝓾𝓽𝓱𝓸𝓻: 𝓝𝓰𝓾𝔂𝓮𝓷𝓣𝓻𝓾𝓸𝓷𝓰 3000 • Văn án: Hanagaki Takemichi tương lai được sử dụng như con rối với biệt danh "Phản anh hùng" là No.8...