Anh tức giận

196 16 0
                                    

Ngô Kiến Huy đứng từ trên cao nhìn xuống hai cô đang ngồi bệt dưới đất ôm chặt lấy nhau, mặt anh chẳng hề có biểu cảm gì. Đôi chân dài thẳng tắp quỳ xuống bên cạnh, anh đưa tay ra chạm vào vai Lan Ngọc, Lan Ngọc như có như không né tránh sang một bên khiến tay anh trượt ra khỏi người cô rồi rơi vào hư không.

Vỹ Dạ nhanh chóng nhận ra sự xa cách của Lan Ngọc đối với người đàn ông này, cô ấy hình như còn rất sợ hãi.

"Anh đến viếng bác thì hãy ra đằng kia." Vỹ Dạ có cảm giác người này không hề đơn giản chút nào, giác quan thứ sáu cho cô thấy anh ta chắc chắn có liên quan đến cái chết của bác Cường.

"Tôi muốn nói chuyện với vợ tôi một chút, được chứ?" Ngô Kiến Huy dù đang nói với Vỹ Dạ nhưng ánh mắt lại chỉ đặt trên người Lan Ngọc đang run rẩy trong lòng cô.

"Vợ anh? Anh có nhầm lẫn gì không vậy?" Vỹ Dạ cảm thấy có chút nực cười với cách xưng hô này của anh ta đấy. Nếu Lan Ngọc kết hôn, cô là bạn thân của cô ấy sao có thể vắng mặt được chứ.

Ngô Kiến Huy hơi nhếch môi, ánh mắt thâm sâu khó lường vẫn luôn nhìn vào tấm lưng bé nhỏ của Lan Ngọc.

"Cô có thể hỏi cô ấy."

Vỹ Dạ lập tức hơi kéo người Lan Ngọc ra nhìn gương mặt lấm lem nước mắt, hỏi.

"Ngọc, cậu với anh ta kết hôn rồi sao?"

Lan Ngọc như người mất hồn, nếu có thể cô rất muốn lắc đầu, rất muốn phủ nhận cuộc hôn nhân buồn cười này. Nhưng mà tất cả đã quá muộn, giấy cũng đã kí rồi cô không thể quay lại được nữa.

Lan Ngọc mệt mỏi gật đầu một cái.

Vỹ Dạ thật sự bị dọa cho ngây ngốc luôn rồi, chỉ mới vài ngày không gặp bạn thân cô liền đã có chồng, chuyện này thật sự quá khó tin.

"Bây giờ có thể cho tôi nói chuyện với cô ấy rồi chứ?" Ngô Kiến Huy nhướng mắt nhìn sang gương mặt đang có chút đờ đẫn của Vỹ Dạ.

Nếu thực sự bọn họ là vợ chồng thì cô sao có thể ngăn cản bọn họ nói chuyện với nhau được chứ. Nhưng rõ ràng Lan Ngọc rất sợ anh ta.

"Ngọc, cậu có muốn nói chuyện với anh ta không?" Vỹ Dạ vẫn không yên tâm để bạn cô một mình ở đây nói chuyện với Ngô Kiến Huy, cả người anh ta đều tràn ngập hơi thở nguy hiểm cùng khó đoán.

Lan Ngọc im lặng một hồi rồi cất giọng khàn khàn.

"Cậu đi lấy cho mình cốc nước."

Vỹ Dạ dù rất không yên tâm nhưng vẫn đành đi xuống bếp lánh mặt một lúc, trước khi bước vào trong bếp cô không quên liếc nhìn hai người họ, chỉ thấy người đàn ông kia ôm chặt lấy Lan Ngọc nói gì đó bên tai cô ấy.

Biết rõ lấy nước chỉ là cái cớ để cô lánh mắt nhưng Vỹ Dạ vẫn rót một cốc nước, cô tính đợi khoảng 5 phút thì sẽ đi ra nhưng chưa đến 5 phút bên ngoài chợt truyền đến tiếng đổ vỡ, cô lập tức chạy ra ngoài.

Trên sàn nhà là một mảng bừa bộn, bát cháo người giúp việc mang giờ đã đổ hết ra sàn, mảnh vỡ văng tung tóe. Lan Ngọc chật vật thu mình sát vào chiếc quan tài lạnh lẽo, đôi mắt đỏ quạch đầy căm hận nhìn Ngô Kiến Huy.

Bao giờ mình công khaiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ