Chương 18

2.2K 308 51
                                    

Bầu không khí tĩnh lặng bao trùm cả ngôi đền, đã gần ba phút kể từ khi cục bông đen kia dính chặt trên người Sanzu rồi, tất cả đều đang đứng hình. Nếu đây là một khung truyện thì ắt hẳn sẽ có mấy con quạ bay ngang cùng tiếng kêu oan trái. Nhưng không...

Mikey đùng đùng sát khí tiến tới, kéo phăng con koala lông đen đang đu bám trên người thuộc hạ của hắn ra, gầm lên.

- Mày quen Takemichi sao? Gặp khi nào, ở đâu?

Takemichi bị treo lơ lửng giữa không trung ngơ ngác. Bàn tay lớn chen giữa vùng dưới cánh tay làm em có hơi nhột, chân không chạm đất thế cũng có chút sợ, vội giãy nãy cả lên.

Ánh mắt khẽ đưa sang Takemichi đang vùng vẫy, hắn ý thức được em có vẻ đang khó chịu. Chưa cần đến ba giây suy nghĩ, Mikey thu tay về, áp sát đối phương vào lòng ngực rắn chắc của bản thân, tay di chuyển xuống bợ lấy mông tròn, căng đét. Tay giữ lên lưng Takemichi tránh bị bật ngửa ra phía sau.

Tình huống này, ai mà chẳng hoảng hốt. Takemichi vùng ra, tay đặt lên ngực người kia cố gắng đẩy ra nhưng chẳng khác nào châu chấu đẩy xe, hoàn toàn không nhúc nhích nổi. Đã vậy tên vô sỉ kia còn thêm câu hạ chốt.

- Yên nào, không thì đừng trách tôi ra tay tàn độc... cậu vẫn còn cái bánh ngon nhất cất trong tủ lạnh đúng chứ?

Câu chốt hạ thành công khiến Takemichi nín im thin thít, hoàn toàn không một chút động đậy nào. Ngại thì ngại thật đấy, nhưng mà cái bánh đấy đã được em để dành đến cuối mới dám ăn. Không thể để vụt mất được.

Mikey thấy người trong lòng cuối cùng cũng chịu yên thì khẽ hài lòng, hai cánh tay nhỏ gầy vòng qua cổ hắn vì sợ ngã. Hắng giọng mấy cái, chợt nhớ ra Sanzu vẫn chưa trả lời câu hỏi do hắn đặt ra.

- Trả lời đi Sanzu.

Trước uy áp của hắn, vậy mà Sanzu vẫn tuyệt nhiên ngẩn cao đầu. Gã chắp tay phía sau, thẳng lưng nói lớn.

- Không quen!_ Hoàn toàn không có một tia sợ hãi.

Mutou bên cạnh tròn mắt. Thằng này nói dối không biết ngượng sao? Sao có thể bày ra bộ dạng thành thật như vậy?

Mikey đương nhiên không tin, một người thấy được màn ôm ấp của Takemichi dành cho kẻ như tên Sanzu này thì có ngốc cũng chẳng tin lời gã vừa thốt ra là sự thật. Huống hồ chi là Mikey.

Không chỉ tên Tổng trưởng, toàn bộ mấy tên có mặt ở đây cũng nào có tin. Tên ngốc như Pachin còn ngờ vực.

Nếu như không phải hắn đang ôm một đứa nhóc ngốc trong lòng thì đã tẩn cho tên trước mặt một trận, rồi bắt khai ra tất. Nếu như thằng nhóc trong lòng không im thin thít đến buồn cười thì hắn thực sự đã làm vậy.

Trừng mắt nhìn Sanzu một cái rồi quay đầu bỏ đi, đến bậc thang cao nhất dành cho tổng trưởng mà ngồi xuống. Các cốt cán cũng chậm chạp theo sau, hẳn sẽ kéo dài thêm một lúc nữa để bàn về việc đánh tan bọn Moebius.

...

Bàn bạc vẫn đang giữa chừng nhưng cũng đã gần mười hai giờ khuya, Mikey thở ra một hơi thật dài. Nhận ra thằng nhóc ban nãy còn với tay ra sau lưng hắn nghịch nghịch mấy cái lá dưới nền đất đã chịu yên từ lúc nào, hơi thở Takemichi đều đều phả vào cổ hắn. Quay ra thì đã ngủ mất rồi, Mikey mơ hồ cảm nhận được bàn tay đối phương vẫn đang níu chặt lấy lưng áo hắn, hơi thở ấm nóng phả vào cổ làm hắn cũng nóng theo.

[allTakemichi] Takemichi's hurt Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ