Chương 43

809 114 28
                                    

Cánh cửa phòng bệnh chầm chậm mở ra, tiếng động lộp cộp phá vỡ sự tĩnh lặng của màn đêm.

Sanzu một cây đồ tây, mái tóc hồng dài ngang vai bay phất phơ trong gió lộng. Nhìn cửa sổ bung mắc cài mà mở toang hoác, rèm trắng hẩy lên hẩy xuống theo gió. Gã tặc lưỡi, theo thói quen chửi thề.

- Mẹ kiếp, điều dưỡng cái mẹ gì? Có cái cửa sổ cũng đéo biết đóng vào.

Gã đưa tay khép cửa, cẩn thận cài chốt rồi mới quay người nhìn thiếu niên nằm an tĩnh trên giường bệnh. Gió thổi đôi lúc làm hai cánh cửa nhỏ khẽ lung lay, phát ra âm thanh be bé hòa cũng hai nhịp thở.

Nam nhân đứng lặng một lúc, kim dài trên đồng hồ tích tắc chạy ba vòng rồi gã mới chịu ngồi xuống cái ghế kê sát giường. Đôi ngươi xanh ngọc sáng lên trong phòng tối, chỉ hận không thể dính lên người thiếu niên.

Sanzu gã chẳng nhận ra trong mắt đang có bao nhiêu dịu dàng. Gã nâng niu, trân trọng cầm bàn tay gầy nhỏ kia lên, giọng trách móc người đang nằm bất động kia.

- Mày gầy quá rồi này, Hana...

Nhớ đến ngày hôm đó đối phương nằm trong tay Mikey, khắp nơi đều là máu.

- Mày đã hứa sẽ trở thành gia đình của nó. Còn tao, tao cũng muốn mày trở thành gia đình của tao mà...

Người trên giường vẫn một mực tĩnh lặng, mi mắt Sanzu khẽ run rẩy. Vào khoảnh khắc gã thất vọng muốn đem cái tay kia buông ra, bàn tay nhỏ kia khẽ động đậy. Và vô tình cào nhẹ vào tay Sanzu.

Trong đôi mắt thoáng một tia mừng rỡ, gã vội bấm nút ngay đầu giường để gọi bác sĩ đến.

...

Vị bác sĩ già dặn đứng một bên kiểm tra cho Takemichi, mồ hôi chảy dọc sống lưng lạnh ngắt vì ánh mắt sòng sọc nhìn chằm chằm của người ngồi phía sau. Đem ống nghe đặt xuống cổ, cẩn thận kéo áo đứa nhỏ trên giường xuống cho kín đáo. Ông cười, điệu bộ làm như vui vẻ thay cho nam nhân ngồi kia.

Sanzu vừa thấy ông quay đầu đã vội đứng dậy, vẻ mặt giấu đi biểu tình vui sướng.

- Em ấy như thế nào? Có phải sắp tỉnh rồi không?

Nhận ra vẻ sốt sắng trong giọng nói đối phương, ông khẽ mỉm cười. Gương mặt nhiều vết chân chim đắp lên vẻ ôn hậu.

- Thằng bé sẽ sớm tỉnh thôi, tình hình thật sự rất tốt!

Vừa nói, ông vừa vỗ vai người kia. Nói xong liền tạm biệt để quay lưng rời đi. Nam nhân khẽ cúi đầu nhẹ nhìn bóng lưng lớn khuất sau cánh cửa mới bước vội đến giường bệnh, trong mắt không giấu nổi vui vẻ.

Giả bộ cộc cằn nhéo mũi em một cái, gã lại giở giọng trách móc.

- Nhìn coi, mày làm người khác lo lắng muốn chết!

Takemichi nằm một chỗ cũng không yên, cả mặt nhăng nhúm lại vì đau. Cái tóc bù xù chà xát lên gối, đem đầu lắc lư ngoe nguẩy né tránh cái tay hư kia.

- Còn ngúng nguẩy nữa sao? Mày đúng là đồ sâu thối!

Dù nói vậy nhưng gã vẫn buông tay ra, khóe môi nhếch lên đầy hài lòng nhìn chóp mũi đỏ au. Gương mặt nhăn nhó cuối cùng cũng giãn ra một chút, Sanzu nhẹ nhàng chỉnh lại chăn gối lại cho em.

[allTakemichi] Takemichi's hurt Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ