Chương 34

1K 167 27
                                    

Takemichi cõng Phó đội trưởng nhất phiên đội đến công viên gần đó, ghé ngang tiệm thuốc mua ít bông băng thuốc đỏ thì mới phát hiện bản thân để quên mất cặp xách ở cái Game Center kia rồi, cục bông nhỏ quay đầu nhìn người đã nằm trên ghế đá bên kia tức giận nghiến răng trừng mắt.

Tại anh ta hết.

Có chút ái ngại nhìn cô chủ tiệm thuốc, Takemichi chạy lại chỗ anh, lục lọi trên người một hồi cũng thấy được cái bóp tiền của người kia, em mừng đến cười rạng rỡ. Trở lại tiệm thuốc trả tiền cho cô chủ rồi lôi người chạy đi mất.

Ngồi trên băng ghế dài ở công viên, mèo nhỏ thở muốn rơi phổi ra ngoài, đặt Chifuyu nằm trên đùi mình, Takemichi nhẹ nhàng lau rửa vết thương trên mặt cho anh, giống như Satou từng làm cho em.

Người bên dưới vì đau mà rít lên mấy tiếng, mỗi lần như thế, em nhìn cũng muốn đau theo. Mãi đến khi dán miếng băng cuối cùng lên mặt, đối phương mới tỉnh, đôi mắt màu xanh nhạt của anh hé mở nhìn em, Takemichi cũng tròn mắt nhìn lại.

Trong con ngươi màu xanh diệp lục, trong veo và tĩnh lặng như hồ nước vào mỗi sớm mai, phản chiếu hình ảnh một thằng nhóc với mái tóc đen với đôi mắt đại dương, gương mặt bầu bĩnh cùng hai cái má tròn và cái môi chúm chím. Đối phương như đang "a" lên một tiếng khi thấy anh tỉnh lại.

Hai đôi mắt nhìn nhau, em im lặng, anh chẳng nói gì. Nhận ra đầu mình đang gối lên một thứ rất êm ái, anh tự hỏi đó là gì để rồi đỏ mặt khi nhận ra tư thế kì quặc của mình và đối phương. Anh vội choàng người ngồi dậy, quên mất cả cơ thể đang đau nhức ê ẩm.

Takemichi vẫn nhìn anh, đầu có hơi nghiêng nghiêng. Hai đôi mắt lần nữa lại chạm vào nhau, nhưng chỉ là vô tình thôi. Anh quay ngoắc đi, vành tai có chút hồng lên, em còn tưởng anh bị đánh đến phát ốm luôn rồi.

Trước đôi mắt như đang dò hỏi kia, anh ngồi bần thần một lúc, rồi nhớ ra mọi chuyện. Anh bị Baji đánh, sau đó thì người này đến, sau đó... sau đó thì không nhớ nữa. Có lẽ người này đã mang anh ra khỏi đó.

Ấp úng mãi, định nói câu cảm ơn người ta đàng hoàng mà lời từ miệng phát ra lại đi xa cả vạn dặm.

- Baji ngầu lắm đúng không?

Takemichi không trả lời ngay, em nhìn gương mặt chi chít vết thương nhưng vẫn đầy vẻ tự hào của người kia, cả cái cách đối phương sử dụng kính ngữ cho Baji.

Em khẽ lắc đầu, không phũ phàng phủ nhận, chỉ là em không rõ, không rõ suy nghĩ của Baji bằng người này.

Nhưng Chifuyu không lấy làm tiếc nuối, anh đứng lên đi về phía chiếc xích đu gần đó, ngồi lên chiếc xích đu, đôi mắt xanh đầy trìu mến nhìn lũ trẻ đang chơi đùa gần đó.

- Baji đánh tao là để gia nhập Vahalla... nhưng không phải để phá hủy Toman.

Anh vẫn nhìn đám trẻ, mặt trời hóa đỏ và dần lặng ở phía chân trời, chúng được bố mẹ dắt tay cùng trở về nhà, nụ cười trẻ thơ lúc nào cũng thật đẹp. Takemichi cũng nhìn như anh, và em mỉm cười.

- Baji có suy nghĩ khác... là Kisaki.

Gương mặt Chifuyu đanh lại vài phần.

- Baji gia nhập Vahalla để tóm lấy cái đuôi của Kisaki.

[allTakemichi] Takemichi's hurt Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ