Chương 51

367 57 5
                                    

Takemichi cuộn tròn người trong chăn, hai bàn tay níu chặt lấy góc mền trắng của Taiju. Đứa nhỏ đó ngủ rồi, ngủ say và mềm mại như một con gấu con. Taiju ngồi trên ghế sofa, đầu ngón tay cái miết nhẹ lên gương mặt cười rạng rỡ của bé trai nhỏ trong tấm ảnh. Đau đớn đến mức nào, khổ sở ra sao mới có thể biến một đứa trẻ vui vẻ hồn nhiên như Takemichi trở thành bộ dạng như vậy?

Hai đầu lông mày của gã khẽ nhíu lại, Taiju cất lại tấm ảnh vào hộc tủ, gã ta dựa đầu vào ghế và gác tay lên trán. Màn đêm buông xuống tĩnh mịch vô cùng, đã quá giờ ngủ của gã lâu rồi mà Taiju lại chẳng thể chợp mắt. Mãi một lúc gã mới đứng dậy bỏ ra ngoài, trước khi ra khỏi cửa còn ngoảnh đầu nhìn thiếu niên trên giường thêm lần nữa.

- Hakkai...

Nam nhân ngồi trên giường, hai mắt hơi hốt hoảng hướng về phía cửa nhìn anh trai. Taiju nắm tay nắm cửa vẫn chưa buông, nhẹ nhàng đóng cửa lại mới chậm rãi bước về phía ghế tựa đối diện giường, không kiên dè ngồi hẳn lên ghế, mắt đối mắt với Hakkai đang ngồi trên giường.

- A... Anh hai?

Gã ta đảo mặt nhìn căn phòng ngăn nắp, âm thầm cảm thấy hài lòng. Taiju gõ mấy đầu ngón tay lên thành ghế, im lặng một lúc cũng chẳng biết nên mở lời thế nào.

Hakkai biết bình thường Taiju nếu không có chuyện gì thì nhất định sẽ không thèm tìm hắn, còn nếu có cũng chỉ một lời gọi hắn ra ngoài nói, chưa bao giờ tự thân đến tìm hắn như vậy. 

- Anh hai... muốn hỏi em chuyện của Takemichi sao?

Taiju nhìn chằm chằm em trai một lúc, gã ta cào móng tay lên bọc ghế sofa màu xanh xẫm, tiếng ma sát nhỏ xíu nhưng trong gian phòng im ắng Hakkai vẫn nghe thấy.

- Ừ.

Chỉ là một tiếng ừ không nặng không nhẹ, vậy mà Hakkai cảm thấy nó đáng sợ hơn bất kì tiếng mắng chửi nào của Taiju. Hắn ta ngồi trên giường thõng chân xuống sàn, hai bàn tay đan lại đặt trên đùi, hai đầu ngón cái xoay tròn như chơi trò tập tầm vông của đám trẻ. 

- Em không rõ lắm... Nhưng bây giờ cậu ta được nhà Mikey đối xử rất tốt...

Tiếng ma sát nhỏ xíu bởi mấy đầu móng tay của Taiju bỗng ngưng lại, gã ta dựa đầu ra ghế thở một hơi dài.

- Tao hỏi những vết sẹo. Mày biết thì nói nhanh đi.

Trong lòng Hakkai thấy căng thẳng, lúc nào cũng vậy, mỗi lúc đối diện với người anh trai cả. Nhưng hắn ta vẫn chọn trả lời Taiju.

- Vết sẹo ở tay, ở hông đều là... Vì bảo vệ thành viên của Toman...

Hắn tay trộm nhìn Taiju, thấy gã ta chỉ ngửa cổ nhìn trần nhà mà không nhìn hắn. Hakkai nín thở đợi hồi đáp của gã, hoặc là một nắm đấm bất chợt ngay giữa mặt, vì anh trai hắn đối với người kia yêu chiều nâng niu vậy mà.

- Hai vết dao chồng lên nhau ở mu bàn tay, hai vết đạn bên hông gần bờ sườn à?

Hakkai khẽ ừm một tiếng, hắn ta bấu chặt hai bàn tay vào lớp vải quần dày dặn, bản thân đã sẵn sàng cho một cú đấm từ anh trai rồi.

[allTakemichi] Takemichi's hurt Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ