Bạch Trường Bình đã tự mình thể nghiệm cái chết. Nàng mở mắt, nhìn thấy một cách cổng màu đỏ thẫm, được hai con quỷ đầu trâu, mặt ngựa dẫn vào trong.
Rất nhiều vong hồn tụ tập trước quỷ môn quan. Phần đông bọn họ nhân dạng méo mó, cho nên dáng vẻ lành lặn của nàng trở nên nổi bật.
Quả thật là một chốn âm địa, Bạch Trường Bình cảm thán.
Trên đường đi, tiếng oán linh than khóc vẳng từ dưới lòng sông sôi sùng sục như dung nham. Nhưng tất cả đều không thể doạ nàng, đầu óc trống rỗng, trái tim trống rỗng, Bạch Trường Bình lê bước chân trên con đường đầy gai nhọn.
Mạnh bà múc một chén canh, nước canh trong suốt soi rõ khuôn mặt trắng như sáp của nàng.
Lúc này, trái tim ngủ yên bỗng dưng đập trở lại. Dường như trở thành một người bình thường, có tất thảy cảm xúc bình thường, Bạch Trường Bình đau khổ rơi nước mắt.
Thì ra nàng đã yêu hắn đến vậy.
Ngu ngốc cả đời, chết đi rồi mới biết mình đã yêu sâu đậm một người.
Bạch Trường Bình quỳ sụp xuống, khóc không thành tiếng.
Nàng sẽ không uống canh Mạnh bà, thà làm oán linh vất vưởng trăm năm cũng không muốn quên hắn.
Trong hàng vạn thanh âm hỗn tạp, dường như có giọng nói quen thuộc vọng tới "Trường Nhi."
Bạch Trường Bình quay phắt đầu, cuối con đường đen ngòm ngập mùi tử khí, nàng vẫn nghe rõ người đó gọi nàng.
Lại mở mắt, ánh sáng nhàn nhạt lọt qua khe cửa, chiếu đầy mặt đất. Trong ánh sáng tươi đẹp đó, Bạch Xử Lang ở ngay bên cạnh, chăm chú nhìn nàng.
Bạch Trường Bình yếu ớt rơi nước mắt, sợ rằng chỉ là hoang tưởng. Nàng vươn cánh tay chạm lên mặt Bạch Xử Lang, nhiệt độ truyền qua đầu ngón tay.
Nàng vẫn chưa chết.
"A Lang." Tiếng nàng như chiếc chén bị người ta đập vỡ vụn, bằng toàn bộ sức lực, bật dậy ôm chầm lấy nam tử mà ngay cả cái chết cũng không thể ép nàng quên đi.
"Trường Nhi chưa chết, Trường Nhi vẫn còn sống, vẫn còn sống..."
Bạch Xử Lang đè xuống xúc động, suy nghĩ thật lâu, cuối cùng chỉ "Ừm." một tiếng.
"Trường Nhi đã đi đến quỷ môn quan, nhưng Trường Nhi không nỡ rời xa A Lang, cho nên bèn trốn về đây."
Bàn tay đặt sau lưng nàng cứng đờ, vành mắt hoen đỏ, hắn mỉm cười "Ừm. Ta biết."
Kí ức chốc lát như chiếc đèn kéo quân quay vòng vòng trước mắt.
Cơ hồ đã chờ đợi nửa đời người, cuối cùng hắn cũng đợi được nàng nói với hắn "Trường Nhi yêu A Lang, không phải yêu như yêu cha nương, Yết Phi tỷ tỷ... Chỉ đơn giản là yêu A Lang thôi."
Bạch Trường Bình gấp gáp nói "Cho nên... Cho nên Trường Nhi nhất định phải sống, thuốc đắng cũng không hề gì, kim châm cũng hề gì..."
Lời nói chưa xong, hơi thở đã bị hắn nuốt lấy. Nàng nhìn thấy sau lưng Bạch Xử Lang đàn chim sải cánh bay về cuối chân trời, ánh tà dương đỏ rực phủ lên hai người, hai ngón tay ngoắc vào nhau.
BẠN ĐANG ĐỌC
[12CS - Hoàn] Nguyện Vì Người, Một Đời Trồng Hồng Đậu
Fiksi UmumPhải mất nghìn vạn năm chờ đợi duyên phận , nhưng yêu một người chỉ cần một ánh mắt... Hồng đậu mọc ở phương nam, bao nhiêu hạt, bấy nhiêu tình. Hồng đậu gieo xuống tương tư, có những mối tình vẹn toàn mĩ mãn, lại có những mối tình cho dù là ngươi t...