Au: Xin chào, sau bao ngày tháng kẹt cứng thì chuyến hành trình của Mớ bùng binh lại được tiếp tục rồi đây. Đây mới chỉ là bước đầu trong hành trình gỡ ngược thôi, còn khá nhiều thứ cần giải quyết, vì mỗi người có một vấn đề và một cuộc chiến của riêng mình trên hành trình yêu đương và trưởng thành của họ ☺ Tôi muốn đem đến cho mọi người một câu chuyện đời thường nhất, những con người chân thật nhất, và khai thác sâu vào nội tâm của họ, để thấy được họ đã từng bước trưởng thành ra sao, con người không hoàn hảo, tôi chú trọng điều đó, các bạn đọc hãy cảm nhận nhé ☺ Thiếu sót vẫn còn nhiều, nên hy vọng sẽ nhận được những góp ý của các bạn đọc ❤
Đội nón chưa quý vị, cẩn thận té bể đầu nhen 😌 Đọc sâu và trải nghiệm cùng nhân vật nhé, chú ý đọc chậm, không té ngang là thôi rồi luôn, tôi chưa biết là pha này tôi lái vào lòng người hay vào thẳng lòng đất đâu 😆 Ở cuối cùng có vài điều bất ngờ đấy, đọc và đoán thử xem nhé 😌
Vui lòng đọc kỹ hướng dẫn sử dụng trước khi dùng nha 👆
~~~~~~~~~~~~~~~~~
Một ngày trước thời điểm danh sách rút gọn của ĐTVN được công bố, nắng chói chang. Sau một ngày căng mình tập luyện, lúc nắng chiều dần tắt cũng là lúc các chàng trai của đội tuyển trở về khách sạn nghỉ ngơi. Ngày mai là ngày nghỉ, trưa hoặc tối mai, danh sách sẽ được công bố. Ban huấn luyện có vẻ suy tư, bàn bạc cân nhắc với nhau rất kỹ, còn các chàng trai thì rơi vào trạng thái trầm lặng hồi hộp chờ quyết định cuối cùng được đưa ra.
Tối muộn, Ngọc Hải xuống bếp, thấy Văn Lâm đang đứng pha sữa bên cái bàn nhỏ, có chút ngạc nhiên. Văn Lâm thấy Hải, cũng không nói gì, chỉ cười nhẹ một cái rồi lại tập trung vào ly sữa trên tay. Ngọc Hải cũng cười, đưa tay ra với Văn Lâm.
"Lâm, cho một ít đi, tôi cũng muốn pha sữa."
"... Hải cũng khó ngủ à?" Văn Lâm miệng cười, tiện tay đưa hộp sữa bột cho Ngọc Hải.
"À không... Linh đói bụng, uống chút sữa cho ấm bụng dễ ngủ."
"À." Văn Lâm không chú ý lắm, lại tập trung vào ly sữa trên tay.
"Sữa này cho Dũng đúng không? Cậu ấy khó ngủ à?"
"Ừ... Có hơi căng thẳng, nên là..."
"... Tôi hiểu rồi."
Ngọc Hải nhìn Văn Lâm một lúc, đến khi thấy anh chuẩn bị đi lên lầu thì đột nhiên mở miệng nói.
"Lâm."
"Hử?"
"... Chừng mực thôi. Đừng quá trớn."
"..."
Văn Lâm ngây người nhìn người kia, trong phút chốc, dường như đã hiểu Ngọc Hải đang muốn ám chỉ điều gì, anh thở dài một cái. Lại nghe thấy tiếng Ngọc Hải nói.
"Cậu ấy khó chịu."
"... Tôi biết."
"Biết sao còn làm?"
"Cậu quản được sao?"
"..."
Lần này thì đến lượt Ngọc Hải đứng ngây ra, không khí giữa hai người chưa bao giờ lạnh lẽo và khó chịu như vậy. Ngọc Hải buông cái ly trong tay xuống, nhìn người nọ, dường như là đã hạ quyết tâm.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ĐTVN] Untold stories
FanfictionChỉ là những câu chuyện nhỏ chưa kể Couples: 113, 0209, 0314, 0421, 2005, 0619, 1107, 1710, 1516, đạtđức, hảilinh, lâmdũng, tấn trường x việt anh, đức chiến x văn toản, bìnhtrung, hoàngvương... Nếu không thích cũng xin đừng nói lời cay đắng, lần đầu...