Au: xin chào, đây là request số 14 của bạn LinhV1836 ạ, trả request chậm trễ, rất xin lỗi bạn. Thuộc tính có thể không được sát yêu cầu lắm, mong bạn thông cảm. Và nếu có vấn đề gì mong các bạn đọc góp ý cho tui.
Thông tin request: cp chính Tuấn Anh x Xuân Trường, bóng đá đời thường (cúp tứ hùng, sau trận HAGL - Hải Phòng), cameo 1710, HoàngVương, một vài thành viên của HAGL,...
Vui lòng đọc kỹ hướng dẫn sử dụng trước khi dùng 👆Chúc các bạn đọc truyện vui ❤
~~~~~~~~~~~~~~~
Hồi còi dài vang lên. Trái bóng ngừng lăn, trận đấu kết thúc. Khung cảnh trên sân giờ này mang quá nhiều màu sắc đan xen vào nhau, đủ loại cảm xúc lan tràn vào không gian. Có chút loang lổ... Xuân Trường đột nhiên ngẩn người nhìn trái bóng, lại chẳng nhìn ra được, màu sắc gì cho đẹp đẽ... Hôm nay chúng ta thua...
Theo từng bước chân vào phòng thay đồ, Xuân Trường vẫn cứ miên man suy nghĩ một vài điều gì đó. Xong trận rồi, vốn dĩ là không muốn nghĩ thêm gì về nó nữa, nhưng nơi trái tim vẫn nặng trĩu những nỗi vấn vương... Âm thanh xung quanh ồn ào lộn xộn, dường như cũng chẳng cắt nổi dòng suy nghĩ của anh, cái người mà đang quy củ thay đồ chuẩn bị ra về, động tác vẫn cực kỳ nề nếp gọn gàng, nhìn chẳng giống một người đang thả hồn trôi theo mây gió gì cả.
Trên chuyến xe về khách sạn, Xuân Trường ngồi bên cạnh Tuấn Anh. Cả hai đều không nói gì, đều chìm đắm trong những suy nghĩ của riêng mình. Bầu không khí trong xe lắng đọng, ai cũng có tâm sự cả... Xuân Trường đột nhiên quay sang, giơ tay kéo nhẹ tay áo của Tuấn Anh một chút, rồi ngả đầu lên vai người kia, nhắm mắt. Tuấn Anh hoàn toàn phối hợp, cũng không thấy nói gì, chỉ yên lặng cười dịu dàng một cái.
Người ta nói, nhân vô thập toàn. Bóng đá cũng đầy những biến số, nay thế này mai thế kia ai biết đâu mà lần... Nhưng cái khó nhất đối với một cầu thủ, hẳn là việc chấp nhận thất bại một cách nhanh chóng và thẳng thắn. Nói sao, bản năng của con người cũng là đi tìm những lỗi sai khách quan trước, rồi mới tự cười vào sai lầm của mình... Xuân Trường rối rắm, anh đột nhiên mất khả năng sắp xếp lại suy nghĩ theo một logic nào đó mà anh đã quy định sẵn, điều đó làm anh có chút mất phương hướng.
Tuấn Anh đang ở trong phòng tắm, Xuân Trường nhìn về phía đó, nhịp tim cũng theo đó tăng dần. Không có ngượng ngùng hay là vài ba suy nghĩ bậy bạ cấm trẻ em nào đó đâu, Xuân Trường đang muốn một điểm tựa. Giống như đứa trẻ bập bõm tập đi, hay còn lơ ngơ mới vào lớp vỡ lòng, anh cần một người giúp anh định hướng lại. Lại giống như đứa trẻ căng thẳng sợ hãi với mọi thứ, đang cố đấu tranh để mở miệng nói với ai đó về nỗi sợ của mình. Xuân Trường tự cảm thấy mình thật lạ, đã sắp ba chục cái nồi bánh chưng rồi đấy...
"Tớ thấy rằng đôi khi tớ còn giống cậu hơn chính cậu nữa..."
Đây là câu nói đầu tiên mà Xuân Trường dành cho Tuấn Anh sau khi anh tắm xong đi ra ngồi sấy tóc. Tuấn Anh chớp chớp mắt, mất vài ba giây để định hình, rồi mới phì cười.
"Cậu biết đấy, có ai đó đã nói với tớ về cái tướng phu thê... Chắc là vậy đi..."
"Thật là nghịch ngợm..." Xuân Trường ngả lưng nằm trên giường, bâng quơ nói.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ĐTVN] Untold stories
FanfictionChỉ là những câu chuyện nhỏ chưa kể Couples: 113, 0209, 0314, 0421, 2005, 0619, 1107, 1710, 1516, đạtđức, hảilinh, lâmdũng, tấn trường x việt anh, đức chiến x văn toản, bìnhtrung, hoàngvương... Nếu không thích cũng xin đừng nói lời cay đắng, lần đầu...