Chương 505: Thân bất do kỷ.

1K 92 2
                                    


"Nhìn con chó kia của ngươi, đối với ngươi thật trung thành a, đây là đề phòng bổn cung đây mà."

Hoàng Hậu dịu dàng cười, một bên đút canh sâm cho Thiên Hòa Đế, một bên lầm bầm lầu bầu. Canh sâm từ bên miệng Thiên Hòa Đế chảy ra, nàng cầm lấy khăn nhẹ nhàng lau, nhìn từ nơi xa, giống như là một thê tử tốt săn sóc.

"Ngươi nói, bổn cung nào có ngu như vậy, sao có thể để y nắm được nhược điểm? Bất quá, bổn cung ngược lại đã coi thường y, không nghĩ tới đại sự thế nhưng sẽ bị phá hủy ở trong tay y, còn có muội muội tốt Bình Xương của ngươi, ngươi nói, bổn cung nên làm sao đối phó các nàng đây?"

Thanh âm dính nhớp quỷ dị truyền tiến trong tai, tựa như một con rắn độc ướt lạnh từ trên người bò qua, Thiên Hòa Đế trong hôn mê đột nhiên cau mày, vẻ mặt từ bình thản chuyển thành thống khổ.

Hoàng Hậu có chút kinh ngạc: "Ngươi còn nghe được a? Sao vậy, nghe thấy ta nói sắp xuống tay với bọn họ, ngươi liền luống cuống? Còn không chỉ vậy đâu, ái phi ngươi cũng đã chết, tiếp theo nên đến phiên Tắc Nhi. Ta nói cho bọn họ, là Tắc Nhi giết Trương quý phi, thế nhưng không một người hoài nghi, có thể thấy được người làm mẫu hậu này, làm tốt đến mức nào."

Trên trán Thiên Hòa Đế toát ra mồ hôi lạnh, tựa hồ thân thể đều đang run rẩy, hô hấp cũng trở nên dồn dập.

Hoàng Hậu nở nụ cười, tiếp tục ở bên tai hắn nói: "Ta sai người nhốt y ở trong nhà lao, chờ qua năm, Trương đại nhân tất sẽ dâng tấu yêu cầu nghiêm trị súc sinh giết hại thứ mẫu này, làm cữu cữu muốn mạng cháu ngoại trai ruột, ngươi nói có buồn cười hay không? Đây là báo ứng bọn họ hại chết hài nhi bổn cung, hai mạng đổi hai mạng, ngươi nói có đáng giá hay không?"

Thiên Hòa Đế bị kích thích mà cắn chặt hàm răng, cả người tựa hồ đều đang cùng ác mộng đấu tranh, muốn phá tan gông cùm xiềng xích tỉnh lại.

Hoàng Hậu không thấy được một màn này, tiếp tục nói một ít lời độc ác. Cuối cùng, nàng tựa hồ vừa lòng, cầm khăn lau lau miệng cho hắn, sau đó gọi Tịch Mai tới, cầm theo hộp đồ ăn từ từ mà đi rồi.

Nàng vừa đi ra, Trương Phúc Hải liền vọt đi vào, thấy Thiên Hòa Đế bộ dạng nôn nóng bất an, lập tức gọi Lý Y Chính tiến vào thi châm.

Mấy châm châm xuống, tình huống của hắn lại ổn định trở lại. Trương Phúc Hải thở phào nhẹ nhõm không có chú ý tới, hai mắt vẫn nhắm nghiền lúc này rung nhẹ một chút, sau đó lại khống chế không được mà khép lại.

......

Cửa ải cuối năm vừa qua khỏi, Ngu Thu lại nghênh đón đại triều lần thứ hai trong cuộc đời.

Mùng năm tháng giêng, toàn bộ đại thần tề tụ bên trong đại điện, mở miệng đều nói lời cát tường. Nhóm quan văn chúc phúc vô cùng văn nhã, lời nói nhóm võ quan tuy bình thường nhưng có vẻ chân thành.

Một năm mới, mọi người đều không chuẩn bị tìm xúi quẩy, ngẫu nhiên có thượng tấu, cũng chỉ nói một chút phong tục cùng chuyện thú vị ở dân gian. Trong lúc tràng triều hội sắp hài hòa hạ màn, Trương đại nhân bước ra.  

[Edit][401 - Hoàn] Xuyên Qua Cổ Đại Làm Phu Tử.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ