Mệnh lệnh đầu tiên của Thái Tử điện hạ sau khi tham chính, mọi người tự nhiên là phải tuân thủ, trong cung hết thảy giản lược. Hơn nữa bởi vì Thánh Thượng còn đang hôn mê, hoàng hậu nương nương không có tâm xử lý, liền tuyên bố các cung tự mình sum họp là được.
Ngu Thu đi đến chỗ Cẩn Phi, cũng mang theo Ngu Nhẫm hôm qua vào cung. Ngu tuệ muốn đi theo, lại bị Thục Quý Phi kéo quay về Cảnh An Cung, làm cho khuôn mặt nhỏ của hắn một đường đều cứng nhắt. Thục Quý Phi sắc mặt cũng không tốt, mắng hắn là tiểu bạch nhãn lang, khuỷu tay rẽ ra ngoài. Vốn dĩ nàng cảm thấy chính mình cùng Cẩn Phi đồng bệnh tương liên, cho nên so với người khác càng thêm thân mật chút, các nàng đều không được sủng ái, bản thân mình so với nàng mà nói còn đỡ hơn một chút.
Nhưng một đạo thánh chỉ ban xuống, nhi tử Cẩn Phi được phong làm Thái Tử, trong lòng nàng liền bắt đầu có chút hụt hẫng. Rõ ràng vị trí của mình so với nàng cao hơn, mẫu tộc so với nàng tốt hơn, vì sao Thánh Thượng không cho Tuệ nhi làm Thái Tử chứ? Thậm chí nàng cảm thấy, để Nhị hoàng tử làm Thái Tử cũng tốt hơn so với Ngu Thu. Có khúc mắc, ánh mắt nàng nhìn Cẩn Phi liền cái mũi không phải cái mũi, đôi mắt không phải đôi mắt. (Nhìn không vừa mắt)
Toan ngôn lãnh ngữ nói nhiều, Cẩn Phi cũng ý thức được nàng không vui, liền tự động xa cách. Thục quý phi lại càng tức giận, cảm thấy từ khi nhi tử nàng lên làm Thái Tử liền khó lường, thật là mắt chó xem người thấp!
"Ngươi sau này không được đi trong cung nàng nữa, cũng không cho đi Đông Cung, nhân gia chính là Thái Tử, ngươi là ai chứ? Nhân gia căn bản xem thường ngươi đó!" Thục quý phi nói, thấy Ngu Tuệ lại không nói lời nào, nàng khó thở duỗi tay qua nhéo miệng hắn, "Cũng không biết bổn cung tạo ra nghiệt gì, sinh ra người giống người câm như ngươi vậy! Nếu như ngươi miệng ngọt giống như Ngu Thu vậy, phụ hoàng ngươi khẳng định cho ngươi làm Thái Tử!"
Ngu Tuệ bị nàng nhéo đau cũng không khóc, chỉ càng thêm trầm mặc, miệng nhắm chặt, một tiếng cũng không nói ra. Thục Quý Phi bị hắn làm tức giận đến không chịu được, lại giơ tay ở trên người hắn nhéo vài cái mới từ bỏ. Ma ma ở một bên thở cũng không dám thở, thấy nàng không động thủ nữa, vội vàng kéo Ngu Tuệ đi Trắc điện.
Cảnh An Cung không khí không tốt, Tú Xuân Cung cùng Khôn Đức Cung thì càng kém hơn chút.
Tú Xuân Cung, Trương quý phi còn ở trong linh cữu, toàn bộ cung điện dường như động tuyết, không thấy được một chút màu hồng. Nhưng làm các cung nhân cảm thấy hít thở không thông cũng không phải hoàn cảnh, mà là Nhị hoàng tử. Tự sau đại điển sắc phong, cả người hắn liền phảng phất như tượng băng, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng, cho dù là ai ở trong điện phát ra tiếng vang, đều sẽ bị hắn âm trầm nhìn một cái. Ánh mắt kia đáng sợ nói không nên lời, tựa giống như bị rắn độc theo dõi, có thể làm người lông tơ dựng thẳng.
Nhớ trước đây khi Trương quý phi còn sống, Nhị hoàng tử bọn họ ôn văn nho nhã, phong độ nhẹ nhàng, đối với người khác hiền lành dễ thân, có tiểu cung nữ nào trong cung nhìn thấy hắn mà không đỏ mặt? Từ khi quý phi nương nương đi, cảm xúc của hắn liền phập phồng không chừng, đa phần thời gian đều trầm mặt không biết suy nghĩ cái gì.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Edit][401 - Hoàn] Xuyên Qua Cổ Đại Làm Phu Tử.
Ficción GeneralPhần tiếp theo: 401 - Hoàn. Tác giả: Ma Lạt Duẩn. Chuyển ngữ: Ada Wong. Thể loại: Đam mỹ, Cổ đại, Nguyên sang, Xuyên việt, Thăng cấp lưu, Quan trường, Cường cường, Chủ thụ, Cung đình hầu tước, Song khiết, HE. Văn Án: Sở Từ là một lão sư cao trung...